Chương 108: Phiên ngoại: Kỳ Thư Ái X Bạc Thận (6)

Bạc Thận chưa kịp nghe được câu trả lời từ Kỳ Tranh.

Ngoài hành lang, Kỳ Thư Ái giật nảy tim, tay xoắn xoắn chiếc nút trang trí hồi lâu đến mức nó đứt bật ra rơi xuống đất.

Kỳ Tranh nghe thấy tiếng động, chau mày:

"Ra đây."

Kỳ Thịnh bước ra trước, tự thú một cách bất đắc dĩ. Ngay sau đó, Kỳ Thư Ái cũng quyết tâm liều một phen, bước vào phòng khách:

"Ba, con không muốn xem mắt, ba đừng nhờ Tổng giám đốc Bạc tìm đối tượng cho con nữa."

Tách trà trong tay Kỳ Tranh khẽ lay động, ông dường như định nói gì đó nhưng rồi lại nuốt lời vào bụng.

Vài giây im lặng trôi qua, ông đặt tách trà lại lên bàn trà:

"Vậy thì theo A Thận làm việc cho đàng hoàng. Mấy chuyện như Vương Khải Công, sau này đừng để xảy ra nữa."

Đầu óc Kỳ Thư Ái "ong" một tiếng, không nén được cảm xúc:

"Vương Khải Công cái tên d* x*m đó phát bệnh thì liên quan gì đến con? Con làm việc không đàng hoàng chỗ nào?"

Kỳ Tranh mấp máy môi:

"Ý ba là…"

"Ý là con bị quấy rối là lỗi của con đúng không? Ba gọi con về chỉ để nói chuyện này hả?"

Kỳ Tranh tức đến đỏ bừng mặt, đứng bật dậy:

"Kỳ Thư Ái, con phải nghĩ về ba con như vậy sao?"

Bạc Thận theo phản xạ giơ tay cản một chút. Nhịp tim Kỳ Thư Ái lệch nhịp, cô ngạc nhiên nhìn bàn tay phía trước mặt mình, lại nhìn sang gương mặt nghiêng bình thản nhưng cương nghị của anh.

"Chú, có gì thì nói từ tốn."

Giọng nói trầm ổn của anh như xua tan mùi thuốc súng trong phòng khách. Anh quay đầu nhìn sang Kỳ Thư Ái:

"Kỳ tiểu thư, có lẽ chú không có ý đó đâu."

Dù là lần đầu gặp, nhưng Kỳ Thịnh hiểu ngay ánh mắt anh gửi đến, lập tức nói hùa:

"Ba, là do cách ba nói chuyện thôi. Ba muốn nhắc chị sau này nên tránh xa mấy thằng già dê như vậy, đúng không ạ?"

Kỳ Tranh hừ một tiếng, không trả lời, nhưng vẻ mặt đã ngầm đồng ý.

"Chị, ba nói chuyện xưa giờ vậy mà, chị còn không hiểu tính ổng à?" Kỳ Thịnh bắt đầu đóng vai người hòa giải. "Ba gọi chị về khó khăn lắm đó, còn tự tay đi câu cá, bảo mẹ nấu cho chị ăn nữa mà."

Vừa dứt lời, Bạc Thận liền tiếp lời một cách hết sức tự nhiên:

"Chắc tới giờ ăn rồi nhỉ?"

Hai người đàn ông vốn chưa từng quen biết, vậy mà lại có sự ăn ý không ngờ.

"Ăn cơm thôi."

Kỳ Tranh nhìn con gái, thở dài nhượng bộ. "Mấy món mẹ con tự tay nấu đó."

Kỳ Thư Ái cắn nhẹ mặt trong môi dưới, mặt vẫn còn căng cứng, nhưng vẫn bước về phía phòng ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!