Chương 99: (Vô Đề)

Bệnh tình của tôi tuy đã cải thiện rất nhiều nhưng vẫn phải uống thuốc thường xuyên. Vết mổ của Triệu Tinh cũng đã khép lại gần hết. Hắn cũng chuẩn bị cai thuốc lá, bỏ rượu bia, không làm loạn nữa. Tôi tin tưởng hắn tới lạ. 

Ngày chúng tôi xuất viện là một ngày nắng đẹp.

Gần bệnh viện có một công viên hoa, nơi đó hoa anh đào đang nở rộ rất đẹp.

Tôi muốn mua kem bên đó, Triệu Tinh lại không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn trả tiền mua một cái.

Tôi cầm kem, hỏi hắn:

"Cậu một nửa, tôi một nửa nhé?"

Triệu Tinh lắc lắc đầu, nói: Của cậu tất đấy.

Tôi từ từ ăn hết chỗ kem thuộc về mình, tâm trạng từng chút, từng chút một dần dần tốt hơn.

Trong công viên có rất nhiều các ông bà già, vợ chồng và con nhỏ. Thậm chí cũng có mấy cặp nam – nam giống chúng tôi. 

Răng tôi trước giờ vốn hơi yếu nên ăn được một lát là không muốn ăn nữa, bèn đưa cho Triệu Tinh, nói: Đừng lãng phí. 

Triệu Tinh liếc nhìn tôi một cái, không đợi tôi nghĩ hắn chê dấu răng của tôi, cúi xuống cắn một miệng, nói: Cậu cứ ăn từ từ. 

Tôi tiếp tục chậm rãi liế. m kem. Triệu Tinh chỉ vào hoa anh đào ở xa xa hỏi tôi: Đẹp không?

Tôi nhẹ nhàng gật đầu. Triệu Tinh cầm chiếc điện thoại di động đắt tiền của mình lên, chụp vài tấm ảnh, gửi vào WeChat của tôi, lại hỏi tôi:

"Cậu muốn đi chèo thuyền không?" 

Muốn chứ.

Tôi gật đầu đồng ý.

Hai tên già đầu chúng tôi chọn một chiếc thuyền đạp hết sức trẻ con. Cabin bên trong đã rỉ sét. Tôi nhìn ngày tháng được in trên tem thuyền, phát hiện con thuyền này còn già hơn cả Triệu Tinh và tôi. 

"Hai anh muốn đổi thuyền không ạ?"

Nhân viên công viên hỏi.

Không cần. Tôi và Triệu Tinh đồng thanh nói.

Tôi có vẻ cũng có chút hoài niệm loại thuyền này. 

Năm mười mấy tuổi, Triệu Tinh và tôi cũng đã ngồi trên loại thuyền này, đạp từ bên hồ này đến bên hồ kia. Lúc đó chúng tôi có chuyện nói mãi không hết, có đồ ăn vặt ăn mãi không xong. Tới lúc mệt vì nói, mệt vì ăn, mệt vì đạp thì duỗi thẳng cẳng, mặc thuyền trôi theo dòng nước.

Thỉnh thoảng chúng tôi sẽ nhìn nhau, sau đó sẽ nhịn không được mà cười. 

Thời niên thiếu, có thể ở bên người mình thích, đó chính là hạnh phúc to lớn nhất. 

Đương nhiên, trưởng thành cũng không phải chuyện xấu. 

Ít ra chiếc thuyền nặng nề năm đó, hiện tại đã hóa nhẹ bâng. 

Hai người chúng tôi ấu trĩ vô cùng, thấy mấy đôi thiếu niên yêu nhau thì dùng sức đạp mấy cái, cho mấy đứa hít bụi, mà gặp phải ai có tính hiếu thắng thì cảnh tượng trở nên hết sức thú vị.

Với một chút nỗ lực, hai chúng tôi luôn có thể dễ dàng đạt được chiến thắng.

Đến khi chúng tôi rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi, khung cảnh hồ nước cũng thêm phần mê người. Sóng nước lấp lánh lóng lánh, như thể có vô số viên kim cương bên dưới. 

Triệu Tinh thả tay xuống thuyền, múc ít nước lên tay, ghé lại nhìn kỹ rồi lại đổ nước đi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!