Bệnh tình của Triệu Tinh không nặng cũng không nhẹ. Trước khi phẫu thuật, bác sĩ có nói vấn đề không quá nghiêm trọng, trong ngày là có thể xuống giường đi lại. Nhưng Triệu Tinh vừa tỉnh giấc, trán hắn lập tức rịn mồ hôi.
Tuy rằng có thuốc giảm đau nhưng cũng vẫn sẽ rất đau.
Tôi vừa ăn cherry vừa hỏi hắn: Đau lắm không?
Triệu Tinh im lặng vài giây mới thật yếu ớt nói một câu:
"Đau hơn cậu dùng roi quất tôi."
Tôi vừa nghĩ xem đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng tôi dùng roi quất Triệu Tinh, lại vừa an ủi hắn:
"Chịu khó một chút, thấy bảo mấy tiếng nữa là sẽ hết đau đấy."
Ánh mắt Triệu Tinh dừng trên quả cherry của tôi.
Tôi xách túi cherry lên lắc mấy cái, nói:
"Giờ cậu chưa được ăn đâu, chờ hai ngày nữa đi."
Cậu cũng đừng ăn…… Triệu Tinh thở dài,
"Bác sĩ chưa đưa danh sách cho cậu sao? Cậu phải kiểm soát việc ăn trái cây có đường."
"Ăn hết chỗ này rồi tôi sẽ không ăn nữa."
Đột nhiên bị Triệu Tinh nhắc nhở tôi cũng là người bệnh, trái cây trên tay cũng không còn ngọt nữa. Tôi đổi chủ đề, trực tiếp hỏi Triệu Tinh,
"Chuyện viện trưởng Lê bị bắt là do cậu làm à?"
Triệu Tinh Ừ một tiếng, nói: Là Lục Hoa làm.
Tôi nhè hạt cherry ra, vứt vào thùng rác, nói:
"Lần trước cậu đã đồng ý với tôi sẽ chờ một thời gian rồi còn gì."
"Tôi cũng định là sẽ chờ, nhưng lúc phát bệnh, tôi suy nghĩ rất nhiều chuyện, cho nên không muốn chờ nữa, vừa vặn bên chỗ Lục Hoa cũng có chứng cứ."
"Được rồi, cái gì giải quyết được luôn thì giải quyết đi. Cậu có thể kiểm soát được Lục Hoa chứ?" Tôi có lẽ cũng hơi tam quan bất chính. Triệu Tinh hố Lục Hoa bao lần như vậy, giờ tôi lại lo Lục Hoa sẽ tìm mọi cách để trả thù Triệu Tinh.
"Tôi nắm thóp cậu ta."
Triệu Tinh nói mấy lời này trông cực kỳ giống phản diện, Cậu cũng thế đấy.
Tôi nắm thóp Lục Hoa cái gì?
Não tôi bắt đầu hoạt động, điểm lại toàn bộ các thông tin hiện có, sau đó ngập ngừng nói:
"Lúc đó Lục Hành lẻn vào viện, không phải cậu là người xúi giục sao?"
"Cũng không hoàn toàn," Triệu Tinh lộ vẻ bất đắc dĩ,
"Đúng là tôi là người xúi giục, nhưng cậu ta cũng thật sự là nhận tiền của người khác. Mà trùng hợp thay, trong tay tôi lại có chứng cứ."
"…… Nếu vậy, cậu sẽ bị gán vào tội chứa chấp, bao che."
"Tôi không làm giả bằng chứng, không giúp cậu ta đi trốn, lại không tiêu hủy chứng cứ, cũng không xóa dấu vết. Cùng lắm là biết mà không khai báo mà thôi. Nếu tôi thực sự phạm tội, cậu có làm đồng phạm của tôi không?"
Giọng điệu của Triệu Tinh nghe như là đang nói đùa, tôi cũng nghĩ đây là một câu hỏi thực sự nhàm chán. Nếu là trước đây, nhất định tôi sẽ không nói chuyện với hắn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!