"Rồi rồi, là duyên phận."
Tôi đáp lại một câu cho có lệ, Triệu Tinh cũng rất biết điều, chuyển đề tài:
"Công việc gần đây thế nào, suôn sẻ chứ?"
"Đương nhiên, sao có thể không suôn sẻ được," Tôi ăn hải sản, vô tư lự mà trả lời,
"Cậu cũng biết công việc ở viện nghiên cứu không có gì là khó khăn với tôi."
"Đúng là không có gì khó khăn," Triệu Tinh phụ họa một câu,
"Có người muốn chạy quan hệ chỗ tôi để hỏi cậu có bán bằng sáng chế mới nhất không."
Không bán, Tôi lập tức từ chối, thậm chí còn thấy hơi khó chịu:
"Đồ của quân đội, tôi đã quyết định nộp lên cho tổ quốc rồi."
Triệu Tinh cười, nói:
"Đã từ chối giúp cậu rồi."
Làm tốt lắm.
"Người đang bàn chuyện làm ăn với tôi là người cậu từng quen đấy."
Ai?
Tống Dịch.
Tôi suy nghĩ mấy chục giây, mới tìm ra được chút ấn tượng về người này trong trí nhớ của mình.
"Cậu ta à? Lên giường rồi."
"Đâu chỉ là lên giường rồi," Triệu Tinh cầm chai nước xí muội lên, rót một cốc rồi để trước mặt tôi,
"Khi đấy cậu còn bao trọn màn hình LED của toàn thành phố, để chữ"Tống Dịch, chúc mừng sinh nhậtcơ mà.
Tôi đúng là có chút ấn tượng về chuyện này.
Khi đó tôi cũng khá thích Tống Dịch. Thấy cậu ta làm nũng, vòi vĩnh muốn một món quà sinh nhật đặc biệt nên tôi gọi thư ký tới, dặn dò vài câu. Không nghĩ tới thư ký của tôi lại ân cần quá. Vụ đấy khá ầm ĩ.
Bao nhiêu người quen, bạn bè còn nhắn tin hỏi tôi có phải tôi chuẩn bị chia tay Triệu Tinh rồi không.
"Rồi lại giống như mấy ngày sau, tôi quẳng cậu ta ra sau đầu thôi."
Ấn tượng cuối cùng mà Tống Dịch để lại cho tôi chính là bộ mặt khóc nhè xấu xí của cậu ta. Khi đó cậu ta khóc khàn cả giọng, gào với tôi rằng:
"Thôi Minh Lãng, anh không chết tử tế được đâu."
"Cậu ta tới hỏi tôi vụ này, bị tôi từ chối."
Giọng điệu Triệu Tinh lạnh nhạt, như là quay lại đúng tình cảnh khi đó,
"Sau đó cậu ta có nói với tôi điều này."
Nói gì?
Thật ra tôi cũng đã đại khái đoán được câu ta nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!