"Nói cái mẹ gì vậy? Tốt với tôi còn sẽ làm như vậy?" Triệu Tinh nói bóng nói gió. Tôi biết hắn là đang ngại trợ lý Trương ở đây nên không muốn vạch áo cho người xem lưng.
Tôi cũng không muốn cùng hắn thảo luận cái đề tài này trên xe. Lần này chắc chắn là ly hôn không thành, hà cớ gì cứ phải khiến cho nhau mất vui.
Tôi ngáp một cái, rất tự nhiên dựa vào người hắn mà nhắm hai mắt lại. Vốn đang định đánh một giấc thì lại nghe thấy ting một tiếng, chắc mẩn là thông báo tin nhắn từ Hứa Nặc.
Tôi không thèm mở mắt ra, nhẹ giọng nói với Triệu Tinh:
"Xem hộ tôi cái điện thoại. Nếu là tin nhắn của Hứa Nặc thì đọc tôi nghe."
"Cậu tưởng cậu là vua là chúa, còn tôi là thái giám hầu cạnh à? Bây giờ chả nhẽ mỗi tối còn phải hỏi Hoàng thượng đêm nay muốn thị tẩm phi tần nào?"
Tuy rằng Triệu Tinh đang cợt nhả, nhưng tôi có thể nghe ra được hắn là đang giận.
Vấn đề ở đây là hắn vẫn không muốn ly hôn với tôi, vậy nên nếu có giận thì vẫn sẽ phải nhịn mà thôi. Nhưng đối với tôi mà nói, hắn có tức giận hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau.
Tôi vừa phân tích tình huống, vừa nhớ thương mấy chục năm khuê mật của hắn với tôi mà gối đầu lên vai hắn, vu. ốt ve cái bụng của hắn, nói: Buồn ngủ quá…
Triệu Tinh im lặng một lúc, hắn vươn tay với lấy di động của tôi. Mật khẩu điện thoại tôi hắn biết rõ, vậy nên việc mở khóa chẳng có gì khó khăn. Hắn nói:
"Hứa Nặc. Anh ta hỏi cậu chiều mai mấy giờ thì về."
"Vậy cậu giúp tôi nhắn lại là mai không về."
Tôi uể oải nói.
Không về? Triệu Tinh có vẻ khá bất ngờ.
"Không về, ở lại đây với cậu. Vui lắm phải không?" Tôi lại ngáp cái nữa, bàn tay trực tiếp luồn xuống dưới, sờ đến nơi không nên sờ.
Triệu Tinh không cản, chỉ thấp giọng hỏi tôi:
"Thôi Minh Lãng, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Tôi không trả lời vấn đề này, tôi mà nói muốn ly hôn thật, có khi hắn lại buồn lắm nên mới giả ngu, giả bộ ngủ.
Triệu Tinh nhẹ nhàng nói một câu
"Tôi trả lời tin nhắn theo ý cậu rồi." Tôi ừ một tiếng. Xét thấy Hứa Nặc chắc hôm nay sẽ không trả lời tin nhắn, tôi bèn quyết định ôm Triệu Tinh đi ngủ.
Đến khi tỉnh lại, cổ còn hơi đau.
Tôi nhắm mắt lại hỏi Triệu Tinh: Còn chưa tới sao?
Triệu Tinh trả lời một câu:
"Cậu không thấy mình đang nằm trên giường à?"
"Cậu bế tôi xuống sao?" Tôi biết rõ còn cố tình hỏi.
…… Triệu Tinh đại khái là có chút nói không nên lời, cũng không thèm trả lời tôi mà ngược lại chỉ hỏi:
"Muốn ngủ tiếp hay là dậy ăn cơm?"
Ăn cơm đi.
Tôi chậm chạp giơ tay lên, Triệu Tinh nắm lấy tay tôi kéo lên. Tôi mượn sức của hắn ngồi dậy, hít một hơi, mở mắt ra hỏi hắn:
"Sao không đi chơi trước đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!