Chương 5: (Vô Đề)

Tôi không hé răng, Triệu Tinh cũng không nói lời nào mà chỉ lời ít ý nhiều ồ một tiếng. 

Vậy nên tôi bỗng ý thức được, đây là Triệu Tinh đang trả đũa tôi vì vụ lần trước tôi gọi hắn về gấp để chơi hắn. Tôi cho hắn chút bóng ma tâm lý, hắn cũng trả tôi ít tâm lý bóng ma. 

Hơn nữa hắn còn được ăn thêm chút lời.

Hắn không cho thì có thể nói là đang bị trĩ; mà hắn muốn tôi chơi, tôi không muốn, thì chỉ có thể dôi ra thêm một cái cớ hết sức phổ biến đối với đàn ông độ trung niên là —— Tôi không lên được.

Suy nghĩ xong cái mớ xương hóc này, tôi bỗng thật muốn lôi hắn đi xem hiện trường tôi và Hứa Nặc làm chuyện người lớn, cho hắn biết ai mới là người không lên được. 

Tôi còn đang vận khí, Triệu Tinh đột nhiên lại nhắc tới một đề tài dở hơi. Hắn nói:

"Mẹ cậu gọi về ăn tết đấy." 

Có cái nịt, Tôi gác một chân lên cái bàn gỗ đặc.

Chỉ nghĩ tới thôi là đã thấy bực mình,

"Bà cụ càng già càng hồ đồ. Tầm này rồi còn muốn tôi giá họa con gái nhà người ta, có cháu nội cho bà bẵm. Còn nói là không phải do nhà nghèo, đây là người ta tự nguyện. Mẹ, mua bán nhân khẩu còn bảo là tự nguyện. Đúng là lũ tư bản lòng dạ thối nát." 

"Ồ, ra là vậy. Tôi còn đang không biết sao nửa năm trời cậu không bảo tôi sang nhà cậu." Lời này Triệu Tinh nói cũng không ra vẻ hỉ nộ ái ố gì. Hắn nhịp nhàng xào đồ ăn,

"Vậy năm nay sang nhà tôi ăn tết đi?" 

"Mới giữa tháng tám, giờ tính còn hơn sớm."

Tôi có cớ để hoài nghi việc Triệu Tinh lên kế hoạch về nhà ăn tết. Như vậy là lại có thể trì hoãn việc ly hôn thêm mấy tháng. 

"Mẹ tôi không gọi cậu sao?"

Triệu Tinh tắt bếp, chuẩn bị mâm cơm. Leng kẻng, leng keng. Nghe như cai ngục đang gõ chìa lên song sắt vậy. 

"Mẹ tôi chắc bảo cậu đưa tôi về nhà, sau đó hai người bắt đầu bàn bạc xem ngày tết chuẩn bị những gì. Mẹ tôi không dám quyết định, bèn bảo cậu dò hỏi tôi. Kịch bản là vậy hửm?" 

Tôi nói một lô một lốc, sau đó vươn tay sắp xếp đĩa trái cây và khăn giấy trên bàn cà phê. Dù sao cũng chỉ có hai người chúng tôi, không cần phải dùng đến bàn ăn làm gì. 

"Thầy Thôi đúng là thiên tài."

Triệu Tinh hai tay bưng hai khay cơm, thong thả mang hết thức ăn lên, xong đó lấy một chai Moutai kẹp trong nách ra, rót đầy một ly cho tôi, Uống chứ? 

"Tôi thấy hình như là cậu đang muốn chuốc tôi say để khỏi phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thì phải?" 

Tôi nâng ly rượu, một hơi cạn ly, đặt ly xuống rồi lại nói: Nữa đi. 

Đừng uống nữa, Triệu Tinh tự rót cho mình một ly rồi cất luôn chai rượu xuống dưới bàn trà,

"Uống nhiều quá, đến đêm tôi lại phải hầu hạ cậu."   

"Cậu cũng có thể thuê người giúp việc."

Tôi bắt đầu nhấc đũa dùng bữa. 

"Xấu hai ta không thích, đẹp hai ta lại bế lên giường. Vậy là tạo nghiệt rồi còn gì?"

"Nói một câu cậu thích hầu hạ tôi khó vậy sao?"

"Chậc, tôi không hợp hầu hạ trên giường, thành ra lúc dưới giường cũng phải bù đắp một chút. Không thì sẽ thành"hạ đường phu

"(hạ đường = bỏ) mất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!