Tôi và Hứa Nặc vui chơi thỏa thích, nhưng lại cũng vẫn bớt chút thời gian đến gặp bác sĩ tâm lý. Vị bác sĩ tóc nâu tâm sự với tôi hai tiếng, sau đó đưa ra một kết luận: Trạng thái của anh cũng không tệ lắm.
Nhưng nói xong câu đó, anh ta lại nhìn tôi chằm chằm, nói:
"Nếu anh không mở lòng, tôi cũng chẳng thể giúp anh được."
Tôi chỉ cười, cũng không muốn nhiều lời.
Hết thời gian trò chuyện, anh ta cũng chỉ thả tôi đi.
Tôi vừa ra khỏi bệnh viện, Triệu Tinh đã gọi điện tới.
Tôi bấm nhận điện thoại thì nghe hắn nói: Tối nay rảnh chứ?
Không rảnh, Tôi vừa nói chuyện, vừa nhìn Hứa Nặc ôm một bó hoa, từ một nơi không xa đang đi về phía tôi,
"Tôi muốn chơi với tình nhân."
"Không phiền nếu thêm một tôi chứ?"
Phiền.
Được rồi.
Triệu Tinh lặng thinh vài giây. Tôi đang định cúp máy thì hắn nói:
"Tối nay nhớ dành chút thời gian xem tin tức trong nước."
"Hôm nay còn chưa phải ngày 21."
"Tôi muốn giải quyết phiền toái này càng sớm càng tốt."
Phiền toái?
"Tôi muốn gặp lại cậu càng sớm càng tốt, Thôi Minh Lãng."
Ồ.
"Tôi biết cậu giận tôi, cũng biết cậu buồn, cũng biết cậu càng ngày càng quan tâm tình nhân của cậu."
Nên?
"Cậu buồn, tôi cũng buồn. Riêng chuyện này, chúng ta lại rất ăn ý."
"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Tiền tôi kiếm được sẽ chia cho cậu một nửa."
"Tôi không thiếu tiền."
Tôi muốn cho cậu.
Giọng điệu Triệu Tinh dịu dàng hiếm thấy, nhưng lòng tôi lại chẳng có chút gợn sóng. Lúc ở Trung Quốc, trước khi xảy ra chuyện của Vương Kha, tôi đã muốn chia tay với hắn rồi. Ra nước ngoài còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn lại muốn dùng tiền để dỗ dành tôi.
Thật đúng là chuyện hoang đường.
Vì vậy tôi nói: Không cần.
"Dù cho có thế nào đi chăng nữa, tài sản chung của vợ chồng, một nửa cũng là của cậu." Triệu Tinh vội vàng nói, như sợ tôi cúp điện thoại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!