Chương 30: (Vô Đề)

"Đã là thế thân thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Triệu Tinh châm một điếu thuốc trước mặt tôi. Hắn không hề hút, chỉ kẹp nó trong tay,

"Tất cả đều không phải cậu. Chỉ có cậu mới là mạng sống của tôi."

"Nghe cũng cảm động đấy," Tôi cười khẩy, lòng bình thản như vũng nước đọng,

"Để tôi ví dụ nhé. Trước đây tôi có cả một cái bánh kem, nhưng bây giờ cậu cắt ra một miếng lớn nhất rồi nói với tôi rằng miếng này là dành cho tôi. Theo cậu, tôi có nên vui mừng không?"

"Là cậu không cần cái bánh này trước." Triệu Tinh nở một nụ cười hoàn mỹ vô khuyết nhất trên khuôn mặt,

"Cũng không thể để nó hết hạn rồi hỏng mất, đúng không?"

"Vậy thì vứt nó đi. Đừng cố ý cắt một miếng đặt trước mặt tôi," Tôi lạnh lùng nhìn hắn,

"Cậu mấy ngày nay làm tôi thấy thật phiền chán."

"Thôi Minh Lãng, cậu có khó chịu không?"

Hắn nghiền điếu thuốc trong tay vào chiếc gạt tàn pha lê, đứng thẳng tiến lại gần tôi,

"Cậu có ghen ghét không? Có cả đêm ngủ không yên không?"

Tôi không trả lời, tôi biết hắn không cần tôi trả lời.

Tôi chờ đợi vài giây, hắn quả nhiên nói tiếp:

"Cậu có lẽ sẽ có chút khó chịu, cũng có thể sẽ có chút ghen ghét. Nhưng những việc này cũng sẽ chẳng thể ảnh hưởng đến cậu. Cũng như đêm hôm trước, cậu cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ."

"Tôi không cần phải vì người khác mà trằn trọc, thức trắng đêm."

Huống hồ chất lượng giấc ngủ của tôi trước giờ đều rất tốt.

"Cậu đã từng khiến tôi tức giận đến nổi trận lôi đình. Lúc cậu và ông anh bốn mươi kia đang quấn quýt bên nhau, đêm nào tôi cũng trợn mắt đến bình minh, vắt óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra tại sao cậu lại muốn ly hôn." Triệu Tinh nhẹ nhàng bâng quơ mà nói những lời này.

Vừa nói, tay hắn vừa nhẹ nhàng đặt lên vai tôi. Trong phút chốc, tôi có ảo giác rằng hắn đang hận không thể bó. p chết tôi.

Mà tôi biết rất rõ rằng đó cũng không phải là ảo giác.

"Cậu muốn nói cho tôi biết, cậu là đang trả thù tôi sao?"

Nếu thật vậy thì tôi sẽ thấy Triệu Tinh quá đỗi ngây thơ.

"Tôi chỉ là gặp chút phiền toái, nhưng là không muốn cậu giúp tôi giải quyết những phiền toái này." Triệu Tinh dừng một chút,

"Nhưng lúc cậu bị mắng, là tôi cố ý khoanh tay đứng nhìn."

"Không cần phải dò xét gì nữa," Tôi giơ tay lên, vỗ nhẹ mu bàn tay hắn đặt trên vai tôi,

"Không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao? Ly hôn rồi, cậu đi tìm tình nhân của cậu, tôi đi tìm tình nhân của tôi."

"Thôi Minh Lãng, tôi không cam lòng."

Triệu Tinh túm quần áo tôi, dễ dàng ấn tôi vào lòng,

"Tôi cũng không muốn buông tha cậu."

"Thôi Minh Lãng, tặng cậu cái này nè."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!