Quá khứ giữa tôi và Triệu Tinh có thể viết nên một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào, thế nhưng câu chuyện đó cũng chỉ có thể dừng lại trước khi chúng tôi đính hôn. Sau khi đính hôn, hai người chúng tôi càng ngày càng xa cách.
Dù cũng không đến mức nhìn thấy mặt nhau là ghét bỏ, nhưng rốt cuộc cũng khó để nếm được vị ngọt.
Triệu Tinh không khỏi bật cười, chỉ vào người trong ngực tôi nói:
"Đối xử với tình nhân của cậu tốt một chút."
"Tôi đối xử với anh không tốt sao?"
Tôi thấp giọng hỏi Hứa Nặc.
Hứa Nặc liếc nhìn tôi, nói:
"Tôi không muốn nói dối, cũng không muốn chọc giận em."
Ý của anh rất rõ ràng, tôi phồng mặt, cố ý tỏ ra vẻ mặt không vui:
"Hứa Nặc à, anh thế mà không dỗ dành tôi chút nào."
Hứa Nặc làm bộ nhìn tôi như nhìn người bệnh.
Triệu Tinh ho nhẹ một tiếng, nói:
"Cứ tập làm quen đi. Thi thoảng cậu ta sẽ lên cơn vậy đấy."
Hứa Nặc giơ tay nhéo nhéo lông mày, nói:
"Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị vợ chồng hai người bức cho phát điên thôi."
Triệu Tinh khẽ cười một tiếng, nói:
"Chúng tôi cũng sắp ly hôn rồi. Tai ương sau này nhường anh cả."
Hứa Nặc không đáp lại câu này, anh chỉ chạm vào tay tôi và nói:
"Tôi có thể ăn tiếp được chứ?"
Tôi buông Hứa Nặc để anh đi ăn, cũng dùng đũa gắp mấy món tôi thích rồi lại bắt đầu chủ đề mới:
"Chúng ta sẽ đi nước nào?"
Ý, Triệu Tinh ăn xong rồi nói.
Hắn bình tĩnh lấy khăn giấy lau khóe miệng,
"Tôi đã đặt vé Juventus rồi. Chúng ta có thể đến xem một trận bất cứ lúc nào."
Bao nhiêu vé?
Tôi cố ý hỏi.
"Ba vé: Tôi, cậu, ông anh tình nhân của cậu."
"Tôi tưởng cậu sẽ tức giận chứ."
"Nếu tôi chỉ coi cậu như anh em tốt thì tôi cũng chẳng có lý do gì để tức giận cả."
Triệu Tinh buông lời lẽ logic đến mức tôi không tìm được cớ gì để phản bác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!