Hứa Nặc ngẩng đầu liếc nhìn tôi không nói một lời. Xét tính cách của anh thì anh không nhăn mặt bỏ đi luôn đã coi như là chừa cho tôi ít mặt mũi rồi.
Triệu Tinh gắp một miếng sườn tôi đặc biệt yêu thích, nhưng lại không phải gắp cho tôi mà lại gắp vào đĩa của hắn. Hắn vừa ăn vừa nói,
"Thôi Minh Lãng, ăn mau một chút, tí chúng ta còn phải ra sân bay nữa."
Phải nói Triệu Tinh cực kỳ có bản lĩnh.
Hắn vừa nói vậy, ánh mắt của Hứa Nặc lập tức thay đổi, ý muốn bắt tôi giải thích. Việc này làm tôi thấy có chút buồn cười.
Tôi từ trước tới giờ đều không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt, thích là cười thôi. Ánh mắt của Hứa Nặc dần dần biến mất trong tiếng cười của tôi.
Anh cũng không chất vấn tôi nữa, chỉ cầm đũa cắm đầu ăn tiếp.
"Buổi chiều tôi và Triệu Tinh phải ra nước ngoài. Dự tính sẽ đi ba tháng." Tôi tùy hứng giải thích, đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt phức tạp dị thường của Triệu Tinh,
"Thủ tục cho anh tôi sẽ tìm người làm hộ. Không có vấn đề gì thì một tháng là xong. Nếu muốn, anh có thể ra nước ngoài đi chơi với tôi hai tháng."
Tôi muốn. Hứa Nặc không chút do dự đồng ý,
"Bao giờ làm xong thủ tục, tôi sẽ ra nước ngoài với em."
Thật ngoan.
Tay tôi chạm vào chỗ không nên chạm. Hứa Nặc không hề trốn tránh, thậm chí còn di chuyển về phía tôi. Tôi phát hiện anh đã càng ngày càng nhận thức rõ ràng về thân phận của mình, cũng càng ngày càng biết nịnh tôi —— Ý thức được chuyện này, tôi bỗng thấy có chút nhàm chán.
Phẩm chất thu hút tôi nhất ở Hứa Nặc đã dần biến mất.
Nhưng cơ thể anh thì tôi vẫn chưa chán. Lại vừa mới tặng quà to rồi nên cũng chưa có ý định tìm người yêu mới trong khoảng thời gian này.
Tôi hôn lên cổ Hứa Nặc, khóe mắt lại nhìn thấy vẻ mặt hiểu rõ của Triệu Tinh. Hắn nháy mắt nhìn tôi, cúi đầu ăn thêm một miếng sườn mà tôi đặc biệt thích. Tôi thầm chậc trong lòng. buông bàn tay đang ôm Hứa Nặc, cầm đũa lên gắp mấy miếng sườn còn sót lại trên đĩa.
Vừa mới ăn được một miếng, tôi đã nghe thấy Triệu Tinh nói:
"Khách sạn tôi đặt kín phòng rồi. Tôi với cậu chung phòng không vấn đề gì chứ?"
—— Vậy mà cũng gọi là nói dối.
Tôi phán trong lòng, nhưng không biểu hiện ra ngoài mà nhiệt tình trả lời hắn:
"Tất nhiên là không có vấn đề gì."
Triệu Tinh cười nhẹ, gửi tin nhắn thoại cho thư ký trước mặt tôi, nói:
"Nhớ mua sẵn ít bao cao su, loại lớn nhất."
Tôi ôm Hứa Nặc, nói với Triệu Tinh:
"Cậu biết tôi không thích dùng mấy thứ đó."
"Cậu làm bẩn ga giường thì ai là người chịu tiền phạt?" Triệu Tinh hỏi tôi.
"Đương nhiên là cậu chịu." Tôi cực kỳ thích bàn mấy chuyện kiểu này.
"Tiền tiêu vặt còn chưa đủ sao?" Triệu Tinh cố ý hỏi.
"Nếu chưa đủ thì cho tôi thêm nhé?" Tôi cảm nhận được Hứa Nặc đang run rẩy trong vòng tay mình, không biết là vì tức giận hay vì điều gì khác.
"Đúng là tên khốn hao tài tốn của," Triệu Tinh lắc đầu, mở ví, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng mạ vàng đưa cho tôi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!