Đồ ăn ở căng tin rất rẻ. Học viện mỗi tháng cấp cho tôi thẻ ăn tám trăm tệ, mỗi bữa tôi tiêu tối đa năm tệ. Cứ vậy quanh năm suốt tháng, tôi cũng tích cóp được một số tiền không nhỏ trong thẻ ăn.
Tôi đưa Triệu Tinh đến căng tin.
Cô bảo vệ thấy chúng tôi là cười. Cô gọi tôi là thầy Thôi, nhưng lại gọi Triệu Tinh là tiểu Triệu. Triệu Tinh cười thành tiếng, ôm lấy vai tôi đi vào.
Trong căng tin đều là gương mặt quen thuộc mà Triệu Tinh cũng quen hầu hết những người ở đây —— Khi sản nghiệp của Triệu Tinh đã đủ lớn, rất nhiều con cháu của các nghiên cứu viên ở viện không muốn theo con đường học thuật thì sẽ đến công ty Triệu Tinh làm công.
Triệu Tinh sẽ phân loại những người này thành hai nhóm: Có năng lực thì trọng dụng, không có năng lực thì sắp xếp một công việc tử tế không quá khó khăn. Những kẻ tác quai tác quái thì sẽ bị hắn dạy cho một bài học. Vậy nên cả cái viện nghiên cứu, từ trên xuống dưới, không ít người phải nhờ vả hắn.
Chả trách người ta thấy Triệu Tinh còn chào đón hơn là thấy tôi.
Tôi bỏ ra ba mươi tệ để chiêu đãi Triệu Tinh một bữa thịnh soạn. Ăn xong còn lại mười lăm phút, tôi cùng hắn bước ra khỏi cửa.
Lúc đi bộ, Triệu Tinh nắm tay tôi nói:
"Nghe nói cậu tặng người ta một căn hộ."
"Cậu nắm bắt tin tức cũng thật nhanh."
"Có người sợ tôi không biết nên vội bắc loa báo tin."
"Một cấp dưới tai mắt tinh tường như vậy mà lại không được Triệu tổng trọng dụng sao?"
"Không phải cấp dưới, là tình nhân."
Ồ.
"Chia tay rồi. Tôi không thích người mưu mô."
À.
"Hay là, sau này tôi không đi tìm người bên ngoài nữa?"
Lúc nói những lời này, Triệu Tinh đã cười. Trông hắn như đang nói giỡn, thế nhưng tôi biết hắn đang nghiêm túc. Dù sao thì nhiều năm về trước, hắn cũng đã dùng nụ cười này để nói với tôi:
"Hay là chúng ta thử quan hệ mở đi?"
Lúc đó tôi đã đồng ý.
Nhưng hiện tại, tôi lại không muốn đồng ý nữa rồi.
Tôi nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của Triệu Tinh. Hắn là muốn cùng tôi có một cuộc sống vợ chồng bình thường. Nhưng vấn đề là, tôi không muốn cùng hắn làm vợ làm chồng nữa.
Cho nên tôi nói:
"Thôi bỏ đi. Cậu cứ tiếp tục chơi đi."
Triệu Tinh nhìn chằm chằm tôi ba giây, sau đó quay đi nói:
"Cũng biết cậu sẽ từ chối."
"Nhưng cậu vẫn muốn thử, đúng chứ." Tôi cố tình hỏi.
"Thử. Để hết hy vọng."
Triệu Tinh tựa hồ không muốn cho tôi nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, nên tôi cũng không có kiên trì nhìn, chỉ cúi đầu đá một hòn đá bên đường.
Triệu Tinh thấy vậy bèn nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!