Thang máy báo hiệu đã đến nơi, tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn 1 phút nữa, chưa muộn!
Vừa đi vào, tôi vừa chào hỏi đồng nghiệp đi ngược lại. Hoa mắt quá! Sáng nay tôi để bụng rỗng mà ra khỏi nhà. Nói tôi quan tâm thái quá đến vẻ bề ngoài cũng đúng. Tôi có thể dành ra cả tiếng đồng hồ để "tút tát" này nọ, nhưng ba giây để uống nước thì không.
Chắc chắn một ngày nào đó tôi sẽ vì vậy mà chết ngắc.
Vào đến văn phòng, tôi đã thấy một đĩa bánh ngọt điểm tâm, màu sắc cùng mùi vị thật mê người. Chỉ có một điểm kém hoàn mỹ là không có ly cà phê yêu thích của tôi, thay vào đó là một hộp sữa, sờ qua vẫn còn nóng, hẳn là vừa hâm lại đi.
Lấy cái này làm mồi để bắt một con cá sáng ra huyết áp thấp như tôi, nhất định là lợi hại.
Kha Lạc không làm ông chủ gia đình quả đáng tiếc. Người sau này sống cùng cậu hẳn sẽ được kỹ càng chăm sóc từng chút một.
Đáng tiếc tôi sẽ không dễ dàng sập chiếc bẫy ngọt ngào này thêm một lần nào nữa.
Tôi đem chiếc bánh lẫn sữa quăng vào thùng rác. Sau đó gọi thêm hai người, bắt đầu kê lại bàn ghế.
Lúc Kha Lạc đi vào, tôi đang ngồi ở ghế sô pha, thần thái sáng láng chỉ đạo công nhân chuyển bàn ghế cậu chuyển qua phía bên kia phòng. Cậu lộ vẻ kinh ngạc: "Đang làm gì đấy ạ?"
"Kê bàn cậu qua bên kia, cho rộng." Tôi chỉ chỉ cái giá sách cuối phòng.
Văn phòng của chúng tôi căn bản là dùng bình phong đơn giản ngăn không gian ra làm đôi. Mọi khi Kha Lạc ngồi cùng bên với tôi, nghĩa là chỉ dùng đến nửa phòng, phần còn lại để không.
Kha Lạc có chút nghi hoặc: "Vì sao?"
Tôi liếc cậu một cái: "Đáng lẽ phải thế, mỗi người có một thói quen sinh hoạt, làm việc khác nhau. Thế này không tiện!"
Đại khái là sáng ra đã thấy đồ đạc bị đẩy đi như rác rưởi, cậu hơi hơi ủy khuất nhưng cũng không nói nữa, khẽ bĩu môi, lặng im nhìn đống đồ của mình bị đẩy qua.
Xếp đặt đâu vào đấy quả thật có điểm trống trải (ý tôi là cái không gian nó trống trải), chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng lưng cậu.
Thật thanh tĩnh! Tôi không còn phải nhìn thấy cậu mỗi khi liếc mắt qua nữa.
Khi dễ Kha Lạc, coi như mang đến một tia hứng khởi.
Kỳ thật tôi cũng không muốn đâu. Nếu như là Thư Niệm, bị người ta tổn thương, hẳn sẽ lặng lẽ đem đồ của mình mang đi, lưu lại dáng hình tội nghiệp cho người kia xem. Chứ không phải nhìn đau đáu vào nhân ảnh của cậu.
Như vậy mới nói, hành động đó mới hợp với Thư Niệm, mới khiến người ta thích, mới khiến cho trái tim Kha Lạc nhói đau mà nhớ mãi.
Nhưng tôi là LEE.
Buổi tối tôi tới NAR, gọi một em dzaj xinh xắn để tự khao. Em nó là một thiếu niên thuần khiết, có đôi mắt như nai con, dịu dàng lại thích làm nũng.
Tôi để ý tính toán. Cái loại khách sạn qua đường là không thể chấp nhận được nhưng vào khách sạn hạng sang thì ví tiền tôi hơi hẻo, thôi thì về nhà. Tiết kiệm là quốc sách mà.
Vừa mở cửa ra, trong phòng đèn đuốc đã sáng trưng. Đây là thói quen của tôi, ra khỏi nhà là phải bật đèn, có đôi khi còn bật nhạc luôn, để khi trở về thấy bớt hoang lạnh.
Là người thường xuyên một mình một bóng, tôi đã chịu đủ cảnh tượng cửa mở thấy tối đen lại tịch mịch rồi.
Mỹ nhân trong ngực, đêm xuân chóng qua. Tôi đưa tay tắt đèn phòng khách, ôm em dzaj xinh xẻo đè ra sô pha ôn tồn một phen. Chờ tới khi em nó bị trêu chọc tới độ bất an, phát ra âm thanh đáng yêu, chủ động mở chân, tôi mới chậm rãi cởi thắt lưng, chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc lớn.
"Các người đang làm gì đó?"
Đang đà thân thiết, bên tai lại nghe thấy người thứ ba lạnh lẽo nói như vậy, là ai mà chả xìu xuống. Em dzaj chấn kinh, thét lên một tiếng, lui vào ngực tôi, rên khe khẽ như nai con.
Tôi chỉ biết ôm lấy em nó vỗ về, da đầu run lên. Quần cũng chưa kịp mặc, vũ khí duy nhất trong tay là lọ dầu bôi trơn, tình hình thế này sao bảo tôi đối phó với bọn trộm cắp được đây?
"Chú LEE?"
Tới giờ tôi mới nhìn rõ mặt vị khách không mời mà đến, đang đứng trước sô pha kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!