Cuối tuần tôi chăm chỉ ở nhà hồng hộc mà luyện YOGA. Giờ tôi đã thấy nguy cơ tuổi trung niên gần kề rồi. Thân thể không thể so với hồi 30 tuổi. Sinh lý giống y đường Parabol, hàng năm đều tự cảm thấy nó đang tuột dần xuống.
Trước kia ngàn chén không say, giờ mới ngồi uống vài tiếng đã muốn đỡ không nổi. Trên giường lại càng đau đớn, hơn nữa từ đầu đến cuối đại khái 10" là hết phim.
Đi tập thể thao vẫn không đủ, cố sức ăn canh đại bổ này nọ lại thừa đạm, sợ mỡ thừa, biến thành con nhện, bụng to chân tay teo thì bỏ mẹ.
Nghe nói YOGA có thể làm cho đường cong cơ thể kiện mỹ, tăng cường thể lực, còn có thể ngừa bênh tim và trầm cảm. Ai nha, tốt như vậy, đương nhiên không thể không tập.
Chỉ đáng thương tôi lại là một đại nam nhân, toàn thân xương cốt cứng đờ, hơi hơi duỗi thân đã giống ngọn núi lớn, kéo được một nửa thì chỗ nào đó đã muốn đứng hình, giống như rút gân quả không sai.
Nghe tiếng cửa mở, tôi đang tập tư thế LẠC ĐÀ , chân quỳ, hai tay nắm mắt cá chân, cả người như giương cung, mông hướng ra, liều mạng giãy dụa cho thẳng thắt lưng.
"Á?" Người vừa đến cơ hồ hoảng sợ "Anh làm gì vậy?"
Là Kha Lạc, cậu có chìa khoá phòng tôi. Lục Phong có ý muốn tôi nuôi cậu như con, thân mật, không hiềm khích, cho nên có khi ban ngày cậu sẽ đến đây.
"Ha…" Tôi bị quấy nhiễu, lại không đào đâu ra khí lực, cả người loạn thất bát tao, tứ chi múa may nửa ngày mới miễn cưỡng thoát được, bò bò đứng lên "Tôi… ah … lau nhà." =))
Kha Lạc nhếch miệng cười cười, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, cậu vẫn mặc áo thể thao, tóc có điểm xoà xuống, trán đầy mồ hôi, trên tay là một gói to. Xem ra cậu lại chạy đi chơi bóng, tuổi trẻ thích vận động quả là tốt, đường cong trên bả vai đều mê người như thế.
"Đúng rồi… Cái này cho anh."
"Gì?" Tôi thấy mùi thịt xông vào mũi, bên trong là cái đùi dê nướng vàng ươm.
"Tôi nghĩ anh sẽ thích ăn."
"A…."
"Hàng này làm không nhiều lắm, lại nhiều người mua, không chen lấn xô đẩy mua không được đâu á."
Nhìn đi, quan hệ giữa tôi với Kha Lạc đâu có tồi. Kha Lạc rất thân mật, thường mang cái này cái kia đến cho tôi, còn giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, sửa sang mấy cái giá hỏng, vân vân và mây mây.
Không biết cậu sinh ra tính đã tốt thế, hay là vì tôi là trưởng bối mà thế, hoặc trong lòng cậu tôi rất đặc biệt. Chịu! Không đoán được!
Bất quá, cho dù cậu vì nguyên nhân nào mà chăm sóc tôi, tôi cũng biết sự săn sóc này là thật tình, lý nào tôi lại đi trách móc hảo ý của cậu?
"Tiệc rượu tối nay anh chuẩn bị chưa? Chú Lục kêu tôi qua đón anh."
Mấy ngày nay vẫn là Kha Lạc đến đưa đón tôi. Xe của tôi hai ngày trước đã đến nơi, nhưng tôi đưa cho 1 cậu nhỏ học trường Điện Ảnh mượn đi vài vòng đã gây tai nạn, bung bét cả, giờ đang đại tu.
"Tôi không đi."
"A? Sao thế?"
"Ờ…. Tự nhiên dạ dày hơi có vấn đề."
Thật ra, tối qua tôi có cùng cậu kiến trúc sư qua đêm trong khách sạn. Mẹ nó, chán gần chết, thà lấy tay giải quyết xem ra còn hay ho hơn. Tôi vừa ra sức làm vừa nghe được phòng bên cạnh vừa chốt cửa, thậm chí còn rảnh rang đến độ nghĩ coi mai đi ăn chay ở đâu cho ngon.
Chuyện chán đời như thế, hôm nay nhỡ hai bên gặp lại, có khi xấu hổ chết mất.
Kha Lạc nghe tôi nói như vậy lại thôi, cuối cùng vẫn khách khí nói: "Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi."
Với tôi mà nói, nghỉ ngơi không bao giờ mang nghĩa nằm trên giường một mình. Ít nhất phải có hai người.
Đến tối, tôi ăn mặc cẩn thận, chạy đến quán bar gần đó. Kỳ thật nơi này quán thì xấu, rượu thì chán nhưng phục vụ lại rất đẹp trai. Cuối tuần rồi có ghé đây, tôi đã tăm được rồi.
Mà những người có cùng ý nghĩ với tôi không phải ít. Nếu rượu khó uống như vậy, ngồi lại không thoải mái thì việc tranh giành dzaj đẹp hẳn sẽ không thể tránh.
Tôi ngồi đó uống đến 3 tiếng đồng hồ cũng không cua được cậu phục vụ kia, dạ dày quặn lên đau thật, cười méo cả miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!