Kha Lạc ở lại thêm hai ngày lại phải quay về Thiên Tân. Gần đây cậu vội vội vàng vàng bay qua bay lại, gầy rộc đi đến độ nhọn cả cằm ra. Thấy tôi đã gần khỏe hẳn, Tạ Viêm liền hẹn mọi người đi tắm suối nước nóng để thư giãn.
Kỳ thật tôi không quá thích thú gì cái viễn cảnh "thư giãn" này. Bốn thằng đàn ông "chả thẳng tí nào" cùng ngồi trong một ao ước nóng, có thể "thư giãn" mới là lạ. Hai vợ chồng tên kia đừng có làm ra cái việc tổn phong bại tục gì đó đã là mừng lắm rồi.
Mà bản thân tôi cũng không biết khi nhìn đến nửa thân trần của Kha Lạc thì sẽ có phản ứng kinh hoàng đến độ nào. Nếu không ra gì, chắc chắn Tạ Viêm sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội cười nhạo quý báu này.
Tôi vừa miên man suy nghĩ vừa cởi quần áo, quấn khăn tắm chặt chẽ, lo lo sợ sợ mà bước ra khỏi phòng thay đồ.
Kỳ thật tôi có thể nhận ra rằng thời gian này Kha Lạc đối xử với tôi tốt lắm, thậm chí có khi còn vượt qua cả thái độ đối với Thư Niệm nữa kìa. Không hiểu tôi có tưởng bở quá hay không?
Ra đến ngoài, tôi đã thấy ba người đang ngâm mình. Không khí quái dị. Thần tình của Tạ Viêm không che dấu cười đểu giễu cợt, Thư Niệm có chút ngượng ngùng mà Kha Lạc thì xấu hổ đến đỏ mặt, nhìn chằm chằm xuống mặt nước.
Này, cái thằng du côn cắc ké kia (*), tự nhiên sao lại có phản ứng thế hả? Trong lòng tôi thót lên một cái nhưng đã khôi phục lại được vẻ bình tĩnh ngay.
Tôi ẩn ẩn chút tức giận, thực lòng muốn một cước cho hắn bay luôn, vì em trai mà trừ hại.
Bất quá, tôi mới chính là người lạ. Tôi đành cởi khăn tắm ra, từ từ xuống nước.
Vĩnh viễn đều thế này cả. Cho dù cậu có bị tôi ép hôn thì cũng có chút đáp lại, chắc chắn lúc nãy thấy màn kia(*) nên vẫn xúc động vì Thư Niệm rồi.
Tắm suối nước nóng cũng thoải mái lắm, cho dù xét một cách toàn diện cũng không phải 100% thư giãn thì tôi cũng hít sâu hai cái, nhắm mắt dưỡng thần.
Kết thúc những phong ba dài dằng dặc rồi xem như đang vui vẻ lắm lắm. Vấn đề Đồng Thiện đã có Lô Dư hỗ trợ giải quyết. Thiệu Ngôn và tôi nay đã thành người xa lạ. Tạ Viêm lại có thể tiếp tục xử lý vững chắc công ty của hắn. Còn tôi, từ nay về sau, có thể ăn chơi đàng điếm, theo đuổi các em dzaj hấp dẫn.
Nhân sinh khổ đoản, phải tận hưởng lạc thú trước mắt chứ?
Mọi người chỉ là những người đi qua đời tôi, vội vàng đến rồi lại đi. Sau đó sẽ bắt đầu một cảm tình mới, buông tha những thứ vô vị, tìm kiếm những thứ thích hợp với bản thân mình hơn.
Tôi đã từng tỉnh táo, tiêu sái như vậy đấy nhưng chỉ tại có Kha Lạc bên mình mà dây dưa đến tận bây giờ. Tôi phải chơi bồi đến tận năm mươi, năm lăm hoặc sáu mươi ấy chứ...*****************
Tôi đang chuẩn bị hưởng thụ sự an lành sau sóng gió thì đột nhiên lại cảm nhận không khí trong nhà trầm xuống, mơ hồ như sự yên lặng trước cơn bão.
Em trai tôi cùng thằng em rể cho đến giờ đều là một cặp ân ái hòa thuận. Xem TV thì Thư Niệm tất coi đùi của Tạ Viêm là cái gối đầu, ăn cơm xong bát cũng cùng nhau rửa, kem cũng luôn chỉ lấy một ly ăn chung.
Nhưng vài ngày gần đây, hai đứa không đúng giờ ngồi xem phim truyền hình giờ vàng nữa, lắm khi trên bàn ăn không có mặt Tạ Viêm. Điện thoại của hắn ngày càng nhiều, việc tư ngày càng nhiều, ngay cả bánh ngọt tráng miệng buổi trưa Thư Niệm nướng cũng không có thời gian ăn một miếng. Nói một cách đơn giản, cái tên yêu vợ đến cuồng loạn kia tựa như thoắt ẩn thoắt hiện, mà ẩn nhiều hơn hiện.
Không chỉ Thư Niệm có chút hoảng sợ, ngay cả tôi cũng đều thấy có chuyện gì đó. Nhưng nếu tôi hỏi Thư Niệm coi hai đứa có mâu thuẫn gì không thì nó chỉ mờ mịt lắc đầu...
Cuối tuần nguyên là cả bọn hẹn nhau đi trượt tuyết. Kha Lạc bay từ Thiên Tân tới, vậy mà Tạ Viêm vẫn chưa "hiện".
Tôi ngạc nhiên nói: "Sáng ngày ra sao lại không thấy mặt? Chẳng lẽ tối qua hắn không về?"
Thư Niệm vội giải thích: "Hôm qua có họ hàng anh ấy tới. Tạ Viêm phải phụ trách tiếp đón nên đã ở lại qua đêm."
"Sao em không đi cùng?"
Thư Niệm thoáng xấu hổ, xoay người lại, nói: "Để em gọi điện giục anh ấy."
Nội dung nói chuyện rất bình thường, nghĩa là khẩu khí không hề khiến tôi nổi da gà, buồn nôn như trước nữa, Thư Niệm nói chưa tới vài câu đã cúp máy. Thư Niệm ngượng ngùng cười nói: "Mấy người… kia đều là… cha chú, lâu lắm mới qua một lần. Hay là hai người đi chơi đi."
Tôi và Kha Lạc nhìn nhau, đều thấy được tâm tình của nó đang tụt xuống.
"Em không đi sao?"
Thư Niệm lắc đầu, "Dù sao em cũng không muốn ra ngoài. Hai người đi chơi vui vẻ nhé, em ở nhà làm bữa khuya cho."
Thư Niệm không đi, nhóc con "keo dính chuột" tiểu Gia cũng ở nhà, tôi cùng Kha Lạc thẳng tiến đến khu trượt tuyết.
So với Kha Lạc, thanh niên thể thao toàn năng, bình thường tôi chỉ đi đánh GOLF hoặc đổ mồ hôi trong phòng tập thể hình. Tôi hoàn toàn gà mờ trong lĩnh vực trượt tuyết này. Vũ trang cẩn thận, tôi kéo hay ván trượt tuyết đi tới một dốc thấp vừa phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!