Tôi … không được sao?
Ngủ thật sâu đi, đến khi tỉnh dậy tôi cơ hồ đã lấy lại được hết tinh lực. Giấc ngủ ngon như vậy quả lâu rồi tôi chưa có. So với việc đến bác sĩ, mang thuốc về uống thì như thế này công hiệu hơn nhiều.
Hơi hơi động thân, tôi thấy cậu nhóc vẫn ngủ thật say. Một nửa khuôn mặt lộ ra dưới chăn, cặp môi căng như tráiCherry, lông mi rất dài, cái mũi cao mà thẳng. Cánh tay vẫn đặt trên lưng tôi. Nhóc con đi ngủ dính với người ta thành quen rồi!
Sợ đánh thức cậu, tôi nghiêng người, vẫn là chuyên chú nhìn gương mặt cậu. Lần đầu tiên gặp cậu, tôi cũng chưa cảm nhận hết cậu có thể đẹp đến nhường này, giờ càng nhìn càng thấy mê người. Là hàng tinh tuyển hiếm có, khiến tôi bất tri bất giác mà mê mẩn.
Quần dài vứt trên mặt đất chợt rung lên. Tôi lập tức từ mộng tưởng hão huyền mà tỉnh lại, chật vật giãy dụa lăn xuống, tôi lấy ra di động đã để chế độ rung: "A lô"
" Lee, anh ở đâu? Chúng tôi chờ nãy giờ rồi."
Tôi vội vàng nhìn lịch, lúc này mới nhớ hôm nay có lịch hẹn người ta bàn công chuyện. Đêm qua vui chơi như vậy, không ngờ ngủ thẳng đến giờ.
" Ngại quá, xin chờ thêm 10 phút nữa, tôi đi ngay bây giờ đây"
Quay đầu nhìn Kha Lạc, cậu nhóc vẫn chưa tỉnh ngủ. Tôi luyến tiếc mỹ nhân say ngủ kia quá! Nhưng nếu không đi, tổn thất nhất định rất thảm, đành cố nén hạ thân đau xé, nhe răng trợn mắt mà mặc quần áo vào.
Trước khi đi vẫn là nhịn không được quay đầu lại ngắm nhìn cậu, tay đưa lên sờ sờ hai má.
Cảm giác trơn láng của làn da nhóc con đọng lại, khiến tôi cả ngày làm việc vẫn cứ hồn vía trên mây, ngơ ngẩn nghĩ tới gương mặt say ngủ kia.
Cũng đã lâu lắm rồi tôi mới mơ mộng, ưu tư đến vậy. Chỉ khổ cái lúc này "thương thế" ở chỗ kia thật tệ. Mấy ngày liền mông tôi đều đau, ngồi cũng không nổi, thắt lưng như muốn gãy đến nơi, đến nỗi dán cả một đống Salonpas trắng xóa.
Ngay cả cố gắng đi làm còn khó, nói gì đến việc " săn dzai"
Tối nay, tôi đang ngồi trên thảm, xung quanh đủ loại máy mát
-xa, lực bất tòng tâm mà thở ngắn than dài, càng nghĩ càng hối hận. Biết vậy lúc đó tôi cứ lay cậu dậy, ít ra hỏi được số điện thoại cũng được.
Tuy tôi không mong quan hệ với cậu có "tiến triển", nhưng giả dụ có ngày gọi cậu đi ăn cơm cùng, nghe cậu nói chuyện, biết đâu lưng sẽ đỡ đau hơn?
Cuối cùng, bản năng săn mồi thức tỉnh. Tôi mấy ngày nằm nhà "dưỡng thương" đã muốn phát điên, lập tức ngựa quen đường cũ quay lại quán bar kia.
Gặp lại đám bán già, quả không ngoài dự đoán, tôi bị tập kích bởi những câu năn nỉ nhằm tả lại đêm "diễm phúc" đó. Paul cười đến nước miếng giàn dụa
" Sao hở? Cậu mấy ngày nghỉ ngơi như vậy hẳn bữa đó không tồi đi?"
Mông tôi lập tức ẩn ẩn đau, chỉ có thể cố khống chế vẻ mặt nhăn nhó, gật gật đầu.
" Tổng cộng mấy lần?"
Tôi trốn không nổi bèn đưa tay ra hiệu
Qủa nhiên vài người bị dọa cho sợ, vẻ hoài nghi cũng lộ rõ.
" Cậu nói bằng đó lần, là đúng bằng đó lần hả?"
" Nhìn đâu có ra…."
" Bảo đao chưa già nha…"
" Mua thuốc ở đâu vậy?"
Tôi có nỗi đau "thầm kín" âm ỉ, nói chẳng nên lời, chỉ có thể bày ra vẻ bí hiểm trên mặt.
Sau đó mọi người bắt đầu "săn" đối tượng. Tuy rằng vì mong đợi mơ hồ Kha Lạc mà đến, nhưng cũng biết vận may sao có thể đến liên tiếp như vậy? Ngồi không một lúc, dần dần hy vọng hão huyền chết hẳn, tôi lập tức đi xem xét tình hình, tìm một "em" dự bị.
" LEE, nhìn em kia thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!