Chương 19: (Vô Đề)

Trong thời kỳ dưỡng bệnh tôi tạm thời xuất viện về nhà.

Kỳ thật cũng không thành vấn đề, mỗi ngày qua đi đều rất nhàn nhã, cả ngày tôi hết ăn lại uống, xem TV, quần áo có người đưa, cơm dâng tận miệng, ngay cả lau người cũng là Thư Niệm giúp tôi làm.

Tuy chuyện Thư Niệm đối diện với thân thể trần như nhộng của tôi luôn làm Tạ Viêm phát điên nhưng bản thân tôi thấy mình bị nhìn mới là thiệt thòi chứ (???!!!??)

Chuyện này… nhớ tới đó là đau, ngực lại tức, mà nếu nghĩ tiếp chắc chắn ý tưởng chạy ra ban công lao xuống cũng không phải không nảy ra được. Nếu có thể khỏi nghĩ ngợi gì thì tốt quá, thế nên tôi lựa chọn mình do di chứng vụ tai nạn mà mù với mất trí nhớ luôn. =))

Quên việc đã từng cặp kè với Thiệu Ngôn, chấm dứt ngọt ngào, chấm dứt đau khổ. Mù thì sẽ không cần biết phẫu thuật có thành công không, không cần thiết đụng dao, đụng kéo, chích thuốc đau đến chết cha chết mẹ, an ổn mà giữ hình tượng "XÁC ƯỚP TRỞ LẠI", mà tay tôi tạm thời không cầm nắm gì được, đi lại so với Thư Niệm có khi còn khó hơn.

Con người ta có khả năng thích nghi hoàn cảnh cực tốt, hoặc giả thích nghi không nổi thì cũng đành ném mấy khoản nghĩ ngợi đó tạm đi cái đã.

Tuy tôi chả còn trẻ trung gì, nhìn thời gian trôi qua mà rợn người nhưng sự thật cứ liên tục cảnh báo tôi khiến giờ tôi đành nhượng bộ. Cho dù muốn "tàn nhưng không phế" thì tôi cũng không thể vác cái bộ dạng xác ướp đúng nghĩa này đi làm ăn được.

Cuộc sống hết ăn lại nằm, hết nằm lại ngủ quả cũng không tồi, chỉ là đêm khuya thanh vắng tim có chút nhoi nhói thôi.

Hôm nay tôi ngồi trong phòng khách, nhìn tiểu Gia và tiểu Hi chơi đùa, vừa nhìn tôi vừa buồn chán suy nghĩ: bao giờ bọn nhóc này thành dzaj đẹp thì tôi cũng già xừ nó rồi. Càng nghĩ càng nản!

Thư Niệm đứng ở ban công nói chuyện điện thoại. Lần này nó nói thế nào mà vài phút đã thôi, quay vào liền, cũng hơi hơi sợ sệt nói với tôi: "Anh, Kha Lạc tới rồi."

Tôi "phụt" một tiếng, suýt chút nữa phun ra miếng táo đang ngậm trong mồm, trừng mắt nhìn nó.

"Không phải em nói đâu" Thư Niệm hãi đến mức tay khua loạn, "là cậu ấy xem tin tức rồi hỏi thăm em, em không thể nói dối được…"

Mẹ nó! Vết thương hở trong tim tôi lại rần rật. Tôi không nói thêm gì chạy biến vào phòng, khoác cái áo choàng dài, đeo kính râm và khẩu trang, còn đi vội đôi găng tay. Ra đến phòng khách, tôi không quên quay lại dặn Thư Niệm: "Nói anh đi thăm bạn bè nhé."

Tiếp đó tôi khập khiễng ra khỏi nhà.

Đang giữa mùa đông lạnh giá, cách ăn mặc của tôi cũng không có gì kì quái. Tôi bắt TAXI, ngồi vào rồi chả biết phải đi đâu.

Mục đích không rõ, lại đang giữa ban ngày ban mặt, tôi ngồi ghế sau mặc một đống đồ xùm xụp như quái nhân biến thái, âm trầm không nói gì khiến đồng chí lái xe sợ hãi. Trời dần tối, anh taxi rốt cuộc nhịn không nổi đành nói: "A… anh ơi… Anh xuống xe ở đây được không? Tôi phải giao ban rồi…"

Tôi xuống xe, tìm một quán trà (quán bán trà + đồ điểm tâm TQ) ngồi, bất quá tôi phát hiện ra mình đóng bộ thế này đi đường còn đỡ, nhảy vào đây ngồi chẳng khác nào reo hò: "Mọi người tới xem tôi nè, biến thái nè."

Vì thế tôi lại lắc lư đi ra ngoài.

Công viên cũng đã đóng cửa, nghiễm nhiên thành nơi nghỉ ngơi của những người vô gia cư, tư vị của họ hẳn không dễ chịu gì. Tôi nghiêng ngả mà đi thỉnh thoảng kéo khẩu trang xuống nhấp một ngụm trà sữa nóng lúc nãy mới mua. Đêm khuya lắm tôi mới chầm chậm về nhà.

Ngẩng đầu nhìn lên tôi thấy cửa sổ tối mù. Chắc chắn Kha Lạc đã đi rồi, tôi thở phào dẹp đường lên nhà.

Vừa vào đến sảnh lớn đã thấy một người đang đứng cạnh cửa tháng máy.

Linh cảm mãnh liệt báo cho tôi điềm chẳng lành nên tôi bèn xoay người khập khiễng chuồn thẳng.

Người nọ ở phía sau hô to: "LEE!"

Gì đây? Tôi ngụy trang đến vậy mà còn bị cậu nhận ra sao?

Giờ chạy cũng chả kịp, mà trước sau gì cũng phải gặp, tôi tiêu sái quay đầu, cười ha ha mà không bỏ khẩu trang: "Trùng hợp ghê! Cậu ở đây à?"

Cậu hình như lại cao lớn hơn, trên mình mặc một cây đen, chỉ lộ ra cổ áo sơ mi trắng. Tôi chẳng hiểu thế nào mà lại cảm thấy cậu rất có khí chất đại gia. Người trẻ tuổi chính là luôn bước lên dốc núi, càng ngày càng thành thục, càng ngày càng OK, mà chúng ta thì vĩnh viễn đang trượt xuống ở bờ bên kia.

"Dạ, bọn Thư Niệm ra ngoài tìm chú rồi ."

"Tìm tôi làm gì? Tôi chỉ đi thăm bạn bè thôi, chẳng phải đã nói với Thư Niệm rồi sao?"

Kha lạc nhìn tôi một lát: "Chú không sao là tốt rồi. Mình về đi!"

Tôi thoáng xấu hổ, miệng ừ hử, tay nhanh chóng nhấn nút. Rõ ràng đã ở tầng một rồi, thế quái nào mà nhấn nửa ngày mở không ra. Xong! Hỏng là cái chắc!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!