Chương 13: (Vô Đề)

Vì tâm tình khó chịu, có làm việc hay không cũng chán nên tôi quyết định xin nghỉ phép đi du lịch.

Mới vừa mặt dày mà quay lại đi làm, liền vì chán mà xin nghỉ ngay hai tuần, quả thực đến tôi còn thấy mình phẩm hạnh bất lương, lại quá chi không hòa nhã!

Bất quá tôi đã nhận thức bản thân từ lâu. Vả lại, lảng vảng ở công ty nhiều lại mất công xung đột người này người kia, ra ngoài thay đổi không khí cho thoải mái.

Chờ hết đợt nghỉ ngơi, trở về rồi tôi cũng chẳng chăm chỉ hơn được miếng nào, hoàn toàn không hề có ý tứ "lập công chuộc tội", ngược lại đã lười nay càng lười hơn, động tác ngày càng chậm chạp.

Thấy tôi nửa ngày không lật sang trang tài liệu thứ hai, không ấn ngực lại xoa thắt lưng, rành rành một bộ dạng "nghỉ ngơi quá độ", Kha Lạc không nhịn được phải mở miệng hỏi: "Chú sao vậy?"

"A… tôi a… đau thắt lưng."

Kha Lạc liếc tôi một cái. Tôi nhìn cậu cười, thể hiện ý vị "thâm trường".

Nhân viên loại này nhất định sẽ bị trừ lương. Bất quá bây giờ Kha Lạc sẽ không làm thế với tôi.

Nghe nói Thư Niệm giải phẫu rất thành công, nếu trong một tháng không đào thải, không tái phát thì sẽ khỏi hẳn.

Chính vì thế, dạo gần đây tâm tình của Kha Lạc cũng tốt cực kỳ, cả ngày cười như hoa nở, đề nghị là giải quyết cậu cũng chán chả thèm so đo với tôi.

Thậm chí biểu hiện của tôi xấu tệ hại nhường ấy, vậy mà ngày Thư Niệm xuất viện Kha Lạc vẫn kiên quyết lôi tôi cùng đi chúc mừng.

Mẹ nó! Tôi mới không muốn qua chúc mừng ấy!

Trong phòng bệnh lố nhố cả nam cả nữ, có người tôi biết, có người không. Tất cả ồn ào náo nhiệt một phen. Người bên Tạ gia thì khỏi nói, Lâm Cánh không có lập trường cũng không tính, Trác Văn Dương có qua, lại đến Lục Phong, Trình Diệc Thần đều hãnh diện quang lâm.

Nhân duyên của nó so với tôi quả thật tốt hơn nhiều lắm!

Đóng cửa lại, đại khái cũng đã xin xỏ qua y bác sĩ, mọi người bắn pháo giấy, thổi nến, ăn bánh kem, không khí vui vẻ thế này lại xuất hiện tại bệnh viện quả là rất mới mẻ.

Tôi đứng sau lưng mọi người, từ xa nhìn ngó người con trai chúng tinh phủng nguyệt (sao quanh trăng sáng) kia. Mặt mũi nó giống tôi là thế mà có biết bao xa xôi.

Tôi đứng sát cửa ra vào, thiếu đi hứng trí mà ăn bánh ngọt, nghĩ thầm ăn xong là chuồn luôn. Ngơ ngốc đứng đây tôi thấy chán không kể, mà cũng chẳng có ai chú ý đến sự có mặt của tôi nữa.

Có người đẩy cửa bước vào cơ hồ rất mạnh bạo, thiếu điều kẹp tôi xẹp lép như con tép.

Anh ta tới thì thầm vào tai Kha Lạc gì đó, Kha Lạc đang cười dần dần nụ cười đó tịt ngóm, thần sắc có chút quái dị, cuối cùng mới nói với Thư Niệm: "Em vốn muốn mời người cho anh tủy tới đây. Vậy mà làm thế nào cũng không tìm ra, người ta không chỉ yêu cầu bác sĩ giữ bí mật mà ngay cả toàn bộ tư liệu đăng ký đều là giả."

Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.

"Thật là người kỳ lạ."

"Hay người ta không muốn bị quấy rầy?"

"Nhưng tôi vẫn thấy họ thua thiệt. Nên có một chút tâm ý với người ta mới phải."

"Trên đời cũng có những người chỉ muốn làm việc tốt mà không cần báo đáp gì đâu."

"Anh hùng vô danh hả?"

Không hiểu mọi người nghĩ sao chứ nghe những lời này tôi chỉ muốn ói, đứng một bên mắt trợn trắng luôn.

Cửa lại mở, tôi lại bị kẹp.

Người mới vào chính là bác sĩ phụ trách ca mổ. "Xin lỗi mọi người, tôi tới muộn…"

Tôi còn chưa khôi phục, đầu lại bị kẹp lần thứ ba. "Mẹ nó!"

"Xin lỗi anh, xin lỗi!…" Người kia liên tục giải thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!