Ngay trong đêm đó, tôi bắt chuyến bay cuối cùng trở lại Thiên Tân, gà gật ngủ. Trời vừa tảng sáng, tôi liền tới dựng Trình Diệc Thần dậy.
Người đứng sau cửa còn đang ngáp ngủ, quần áo xộc xệch nói cho tôi biết vì Thư Niệm trở bệnh nên sáng sớm Kha Lạc đã bay đến Thượng Hải rồi.
Tôi cứng họng cười khổ không thôi nhưng đó không phải là chuyện tôi nên sớm nghĩ đến sao? Tôi đuổi theo cậu , còn cậu thì lại cứ xoay quanh Thư Niệm.
Có đôi khi tôi ngẫm thấy nói không chừng tôi thua chính là thua ở điểm bản thân quá mạnh mẽ!
Tôi da mặt dày, trời đánh thánh đâm chết không nổi, nếu có bị thương nặng thì chỉ cần nằm im, trước sau gì cũng ngóc đầu dậy.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy đàn ông có bản tính kiên trì cùng cường đại có gì xấu, vậy nên mới lấy Lục Phong làm chuẩn mực . Nhưng giờ đã sáng mắt ra, đàn ông cũng có thể vi nhược thắng cường* lắm chứ!
Thư Niệm vừa ngã bệnh, Kha Lạc trước tiên liền đến bên nó, chuyện gì cũng không màng. Nếu lúc nào đó tôi bệnh sắp chết, phải chăng cậu sẽ rủ bỏ mọi hiềm khích mà quay lại nhìn tôi một lần nữa?
Nhưng mà tôi chăm lo bản thân tốt cực, luôn khỏe mạnh cường tráng (0_0.. có "cường tráng" thật hả chú?), trừ bỏ ngẫu nhiên cảm mạo ho khan, đến răng tôi còn chưa sâu cái nào.
Đến nước này rồi mà tôi vẫn còn lưu luyến Kha Lạc không chịu buông tay, khó trách người ta cười cho.
Nhưng một khi tâm tình si mê ai đó, cả đời khó gặp, dễ dàng buông tay lắm sao?
Tôi lại lớn tuổi rồi, có muốn giãy cũng giãy không ra.
Mà tình cảm này đặt trong tay Kha Lạc cũng tốt! Tôi yêu Kha Lạc cũng như Kha Lạc yêu Thư Niệm, rõ ràng hiểu là vô vọng cũng không thể quay đầu lại.
Kết quả tôi "cầu được ước thấy" luôn. Đại khái ăn qua loa cơm tối xong, bụng tôi đau quằn quại, phải làm bạn với cái bồn cầu mà không thể "tự thoát đi " được, lại còn thành một bộ dạng "thượng thổ hạ tả", đi đến cơ hồ tưởng mình bị trĩ luôn.
Đến nửa đêm, vật vờ ra vào mãi tôi cũng kiệt sức mà lên giường nặng nề thiếp đi.
Kết quả là dù mệt, cơn đau vẫn phũ phàng lôi tôi dậy khỏi giấc ngủ vốn chẳng ngon lành gì. Bụng ngày càng đau dữ dội, trong lòng tôi kêu to "Không ổn", cứ theo đà này có khi tôi lại ngàn thu yên nghỉ một mình lắm!
Đau đến độ đứng cũng không thẳng, tôi lần mò cầm lấy điện thoại, không hề do dự mà bấm số Kha Lạc.
May sao cậu bắt máy, nghe được tôi hổn hển nói loạn hình như cậu cũng hiểu tôi có chút kì quái, mới hỏi "Chú Lee! sao vậy?"
Tôi có chút bi tráng giãy dụa nói "Tôi không khỏe lắm, cậu qua coi thế nào."
Kha Lạc ngừng một chút, thoáng vẻ do dự :"Ngại quá! cháu đang ở Thượng Hải, Thư Niệm ngã bệnh, cháu ở đây chăm anh ấy."
Đau đến tốn hơi thừa lời, tôi còn không quên cò kè mặc cả, "Không phải có Tạ Viêm ở đó rồi sao?"
"…." Tôi ngượng đến không còn mặt mũi, cũng hiểu là mình bắt chước vớ vẩn, học đòi Thư Niệm mang việc "ngã bệnh" làm lợi thế. "Được, vậy cứ thế nhé!"
"Xin lỗi chú."
Cúp điện thoại, cơn đau âm ỉ làm tôi nói chẳng nên lời, trán trát đầy mồ hôi lạnh. Rồi cũng như những người bệnh đơn độc không biết trông cậy vào ai, run rẩy gọi cấp cứu.
Đau bụng đã gọi cứu thương, cho dù mọi người có trách cứ tôi cũng chẳng còn cánh nào khác. Tôi sống đơn thân, vạn nhất mà toi, thi thể bốc mùi chắc gì đã có người biết, đành phải phá lệ yêu mạng sống này thôi.
Nằm trên xe cứu thương, để bác sĩ khám qua mới hay tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, hơn nữa lại bị ngộ độc thức ăn, không nhanh mà cắt cái đoạn ruột chết tiệt kia đi chỉ sợ ban đêm nằm ở nhà thăng thiên lúc nào không biết.
Tôi đây nửa đời oanh oanh liệt liệt mà phải chết vì viêm ruột thừa chả phải rất hoang đường sao?
Phẫu thuật xong, tôi nằm trên giường nửa tỉnh nửa mê đến ngây ngốc. Qua giai đoạn LC** chỉ muốn ho khan một chút mà vết mổ đã ẩn ẩn đau.
Nhìn ánh hoàng hôn tràn qua cửa sổ, tôi thề ai mà đứng từ cửa trông vào không khác gì cảnh lão già cô độc ở tuổi xế chiều, thật là ai ai thán khí.
Có đôi khi tôi cũng mong mình là người dị tính. Đến tuổi này rồi hẳn sẽ như người ta vợ con đề huề. Không lấy vợ đàng hoàng, thì con ngoài giá thú cũng một, hai đứa, không đến nỗi cô tịch nhường này!
Tôi không ăn không uống, cơ hồ chán chả buồn ăn. Đợi đến khi bụng réo ùng ục mới miễn cưỡng húp vài thìa cháo loãng, rồi nằm xuống chờ giấc ngủ đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!