Chương 41: (Vô Đề)

Kỷ Lan để Bạc Hà nghỉ ngơi trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: "Đi tắm đi!"

Lúc này Bạc Hà bị ép buộc đến mức sức để di chuyển cũng không có, nhưng cứ dính dính như vậy cô cũng không chịu được mà cũng không sạch sẽ cho lắm, liền gắng sức mà ngồi dậy. Không nghĩ tới Kỷ Lan sau một hồi chiến đấu hăng hái đến vậy mà bây giờ vẫn còn sức để bế cô đi vào phòng tắm.

Bây giờ Bạc Hà mới phát hiện trên đùi chảy xuống một ít chất lỏng, liền vô cùng ngạc nhiên, nhớ tới chút chuyện vô cùng quan trọng kia lập tức hỏi lại anh: "Anh vừa rồi làm hoàn toàn sao?"

"Uhm, làm toàn bộ, em không cảm giác được gì sao?" Kỷ tiên sinh cảm thấy hơi thất bại, mấy cú thúc mất hồn cuối cùng chẳng lẽ không làm cho cô cảm thấy dục tiên dục tử sao? Tại sao làm xong hay chưa xong cô cùng hoàn toàn không hề có cảm giác gì là sao?

Bạc Hà nghe anh nói xong, lúc này liền nổi bão, đáng một cái vào ngực anh cả giận nói: "Anh đã hứa là là sẽ không làm toàn bộ mà!"

Kỷ Lan cười nói: "Đó là lần đó, hôm nay là đêm động phòng em nhẫn tâm để anh bỏ dở giữa chừng sao? Anh đã để hàng tồn bao lâu nay, không cẩn thận lại thành hàng biến chất hết thì sao?"

"Vậy sao anh không mang bảo hiểm vào?"

"Anh tặng em một tá Durex, kết quả một cái em cũng không bỏ ra giờ lại trách anh là sao?"

Bạc Hà nghĩ sao em có thể bỏ cái xấu hổ ấy ra chứ, đáng lẽ ra anh phải chuẩn bị chứ. Cô tức giận nói: "Anh cố tình muốn em mang thai có phải không?"

"Không, em mới nghỉ lễ xong, bây giờ là kì an toàn mà, không sao đâu."

"Nhỡ có làm sao bây giờ?"

Kỷ Lan vẻ mặt a dua: "Anh lấy cái chết để tạ tội có được không?"

Bạc Hà nhìn anh cười đến mê người, đành nhìn kẻ hại nước hại dân là Kỷ Lan đành bó tay không làm được gì.

Kỷ tiên sinh giở giọng chân chó giúp cô xoa xoa bụng, nói như vậy sẽ không mang thai nữa. Bạc Hà cảm thấy đây cũng chỉ là anh bịa ra thôi chứ chẳng có căn cứ khoa học gì cả, nhưng thà có còn hơn không nên để mặc anh mát xa một lúc lâu, kết quả tay anh xoa xoa ấn ấn một lúc lại xấu tính lần xuống dưới mát xa.

Bạc cô nương quyết đoán bắt lấy tay anh. Kỷ Lan nghĩ đến chỗ mất hồn nào đó, trong lòng lại thấy rung rinh, nói giọng khàn khàn: "Anh xem xem có sưng không?"

Chỗ đó đương nhiên làm gì có chuyện cô cho anh xem, nhanh chóng mặc lại áo tắm trốn nhanh vào phòng. Quay lại phòng thấy trên giường còn lưu lại vết máu, cô lại thấy buồn bực, ngày mai nhân viên quét dọn thấy chứng cứ như vậy, quả thật chẳng cần nói cũng biết có chuyện gì xảy ra.

Cô liền kể chuyện này Kỷ Lan, anh cười an ủi nói: "Người ta đều thấy nhưng cũng không thể trách, em đừng lo lắng nữa mau đi ngủ đi!"

Bạc Hà ước gì mình nhanh chóng ngủ được để tránh Kỷ Lan hồi phục lại sức lực đến tiếp đợt hai, vì thế nhanh chóng tắt đèn lấy tốc độ nhanh nhất đi ngủ.

Kỷ Lan hưng phấn như vậy làm sao mà ngủ ngay được, ôm ôm lưng cô hỏi: "Còn đau không?"

"Đau!"

"Để anh giúp em xoa nhé!"

Cô làm sao dám cảm động, chết cũng không chịu quay lưng đi. Kỷ tiên sinh cũng không miễn cưỡng, liền ôm cô từ đằng sau lưng, kết quả ôm ôm một hồi, cô cảm thấy đằng sau có cái gì đó vô cùng cứng rắn, cô chết cũng không dám quay đầu lại, nghĩ như vậy sẽ không làm sao cả không ngờ anh từ sau lưng cũng có thể làm được.

Căn bản cô không có kinh nghiệm, không nghĩ tới bỏ mặc anh sau lưng mà anh vẫn xâm nhập được, tuy rằng không mạnh mẽ như hồi nãy nhưng vẫn rất đau. Còn dám nói là lần thứ hai sẽ không đau, đúng là chỉ là gạt người mà thôi. Cô cũng không quản nữa, nằm úp sấp lên mặt giường. Nghĩ rằng như thế thì anh hết đường xoay nhé nhưng kết quả nằm sấp cũng không được buông tha.

Cô cảm thấy mình thực không phải đối thủ của anh, không nghĩ tới anh có nhiều chiêu thức như vậy. Bạc Hà cảm thấy loại tư thế này thật không giống người, anh dùng sức thúc lại từ phía sau lưng, cô ngồi xuống hậm hực nói: "Chỉ có động vật mới làm như vậy!"

Kỷ Lan không nín được cười ha hả, cảm thấy khuôn mặt bất bình nhỏ nhẳn của cô hồng thắm lên trông thật đáng yêu. Dung mạo cô vốn đã trẻ trước tuổi, lúc này xấu hổ đến ảo não trông thật xinh, anh hận không thể vùi toàn bộ thân mình vào người cô, hai người hòa lại làm một thể.

"Như vậy cũng có thể, đến đây để anh dạy cho em!"

Bạc cô nương đỏ mặt nói: "Em không cần học, em muốn đi ngủ!"

Kỷ tiên sinh lại dỗ: "Cũng được, em không cần học chỉ hưởng thụ thôi cũng được."

"Em chẳng thấy được hưởng thụ gì cả đau chết đi được."

Kỷ tiên sinh nghe xong lại càng không phục, anh cảm thấy mình đã ra sức cô phải cảm thấy thoải mái mới đúng, làm sao lại chỉ cảm thấy đau không? Nghĩ như vậy, anh liền càng muốn làm cho cô sung sướng, biến đổi đa dạng bày ra đủ loại tư thế. Nghỉ ngơi rồi lại ép buộc đến hai ba giờ sáng mới đi ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!