Chương 30: (Vô Đề)

Bạc Hà quay đầu nhìn Kỷ tiên sinh, nhất thời bị cái bộ dạng giả làm người văn thanh nhĩ nhã biết vâng lời của anh làm vui lòng: "Anh cũng không phải là người mù, ai bắt anh phải nghe tivi, anh xem đi."

Kỷ tiên sinh rì rầm nói: "Ừ, anh không thích xem chương trình về luật pháp, rất buồn tẻ." Bạc Hà nhịn cười nói: "Đỗ Hiểu Kha muốn anh xem Mạnh Tiểu Giai, ai bắt anh xem nội dung chương trình đâu."

Kỷ tiên sinh nhanh chóng cất đi bộ mặt nhăn nhó thoáng qua chuyển thảnh một bộ biết vâng lời. Trong lòng âm thầm lo âu, cái tiết mục này sẽ không kéo dài tận một tiếng chứ!

Bạc Hà thấy anh tỏ ra một bộ mặt con dâu ngoan biết nghe lời, càng muốn trêu anh già hơn: "Mạnh Tiểu Giai thực sự không hổ là học khoa luật, anh xem mặt mũi cũng thật xinh đẹp đi, aiz, anh nói sao anh lại có thể chia tay với cô ấy vậy? Nếu là em, em nhất định có chết cũng không chịu chia tay đâu."

Kỷ Lan: "…." Lời nói của con gái có thể tin được không?

Bạc Hà cố ý nói thêm: "Kỷ Lan, da Mạnh Tiểu Giai thật sự rất trắng nha!"

Đây tuyệt đối là một cái bẫy! Kỷ tiên sinh lấy im lặng là vàng, kiên quyết không cho ý kiến, anh có dự cảm, một chữ nói sai, chính là án chung thân cả đời không trốn được. Điều này anh đã có kinh nghiêm sâu sắc từ Đỗ Hiểu Kha rồi, sai lầm tuyệt đối không thể phạm lần hai.

"Aiz, anh nói cô ấy từ Bắc Kinh trở về, anh có muốn mời cô ấy một bữa cơm đoàn tụ không?"

Kỷ tiên sinh đánh chết cũng nhất định không trả lời.

Bạc Hà một mình lẩm bẩm lầu bầu nửa ngày cũng không có cảm giác gì, có một loại cảm giác cao thủ đứng chỗ cao gió lạnh, Kỷ Lan không tiếp chiêu, cô hoàn toàn không có cảm giác khiêu chiến.

Bạc Hà nắm lấy cằm của Kỷ tiên sinh làm ra bộ muốn bá vương ngạnh thượng cung khiêu khích: "Anh sao lại không xem? Có phải trước mặt em, ngượng ngùng không muốn xem? Nếu không để em về nhà trước, anh cứ từ từ mà xem."

Kỷ Lan rốt cuộc bị khiêu khích đến phát điên, mạnh mẽ đem Bạc Hà đặt ở trên sô pha, sau đó hung tợn đặt hai tay của cô trên đỉnh đầu.

"Em thích đùa giỡn lắm có phải không?"

Bạc Hà hơi đỏ mặt, nghiêm mặt nói: "Không mà, em chính là chỉ thỏa mãn tâm nguyện của anh cùng tâm ý của Đỗ Hiểu Kha thôi."

"Tâm nguyện của anh chính là…." Kỷ Lan nói đến một nửa, thừa dịp Bạc Hà đang chờ câu tiếp theo của anh, anh mạnh mẽ cúi đầu áp lên môi cô. Bạc Hà vội vàng trốn, đáng tiếc tay bị giữ lại, thân mình lại bị ôm chặt chẽ, làm thế nào cũng trốn không được.

Kỷ Lan hôn trên môi cô, lúc đầu còn mang vị "trả thù" hung ác, cùng tâm ý vui đùa trọc ghẹo, nhưng rất nhanh, anh liền nhẹ nhàng mút lấy môi của cô, càng xâm nhập sâu vào.

Căn bản Bạc Hà không chịu nổi công kích của anh, cô không nghĩ tới động võ mồm lại thành động thủ.

Gần đây Kỷ Lan luôn luôn chăm chỉ tập thể hình, trên người cơ bắp mạnh mẽ, đặt ở trên cơ thể của cô cơ bắp nóng rực tráng kiện, qua lớp quần áo mỏng manh cô đều có thể cảm nhận được.

Cô có chút ý loạn tình mê, tim trong lồng ngực như muốn nhảy lên yết hầu vọt ra ngoài. Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng tiếp xúc thân mật đến vậy. Trước đây khi yêu Hứa Hoài, khi đó tuổi còn nhỏ, vẫn còn thẹn thùng tuy có hôn qua ôm qua nhưng đều rất thuần khiết. Hôn môi cũng chỉ là khẽ chạm môi vào nhau rồi tách ra ngay, chưa bao giờ giống như Kỷ Lan, xâm nhập vào tận bên trong miệng.

Cái loại cảm giác mới mẻ chưa từng trải qua như vậy, làm cô cảm thấy vừa kích thích vừa vô cùng xấu hổ, né tránh không muốn tiếp nhận anh.

Cái này xem như nụ hôn đầu của hai người, Kỷ Lan hạnh phúc lâng lâng như sắp say. Trong miệng tràn đầy hương thơm ngọt ngào của riêng cô, dưới thân là ôn hương nhuyễn ngọc, hóa ra trước ngực cô lại đầy đặn như vậy, mềm mại chạm vào anh như sắp hòa tan anh vậy.

Nhưng khoảnh khắc hôn sâu ngọt ngào đang lúc lãng mạn nhất bị một tiếng mở cửa phòng bất ngờ gián đoạn.

Ông nội anh đứng ở trước cửa run run mất một lúc, thấy rõ tình huống xong lập tức tránh khỏi cửa chạy vào nhà vệ sinh. Động tác mau lẹ không hề giống một người già đã tám mươi tuổi.

Bạc Hà và Kỷ Lan bối rối tách ra, đều tự mình ngồi nghiêm chỉnh ở trên sô pha.

Bạc Hà ngượng ngùng cúi đầu, tự cảm thấy việc này toàn là do Kỷ Lan kỳ quái. Vf thế dơ tay, véo đùi anh một cái. Kết quả, thấy nơi đó của anh lại dựng lên một cái lều. Mặt Bạc Hà lập tức đỏ hơn nữa.

Kỷ Lan bị cô phát hiện mình sinh ra phản ứng sinh lý cũng có chút xấu hổ, mất bò mới lo làm chuồng đem một chân bắt chéo hy vọng có thể che giấu một chút. Bạc Hà nhịn không được, muốn cười lại ngượng ngùng cười.

Ông nội anh nghe thấy trong phòng im lặng, phỏng chừng đã thu dọn xong hiện trường thế này mới tự nhiên đi ra. Sau đó tay che trước mắt như che nắng, giả vờ giả vịt hắt hơi một cái: "Mệt mỏi quá, ông đi ngủ trước chúng bay cứ tiếp tục. Ta không xen vào hai đứa cứ coi như ông không có ở nhà."

Mặt Bạc Hà lại nổi lên một tầng nhiệt.

Kỷ Lan âm thầm ảo não, đáng lẽ vừa rồi anh nên đem Bạc Hà lên trên lầu trước rồi mới "hàng phục" cô sau, làm thế mới có thể tận hứng một chút.

Bạc Hà đứng dậy nói: "Em đi về!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!