8.
Nửa tháng sau, tại cửa thành Đông Tương, ta cầm lấy hành lý của mình chào từ biệt người Trịnh gia.
Bọn họ muốn giữ ta lại chẩn trị tiếp cho Trịnh nương tử, nhưng dù sao ta cũng không phải người chuyên việc này, nên đã tìm cớ từ chối khéo.
Ta còn đang định chào tạm biệt Phù Tứ, nhưng vừa quay đầu lại, ngoài ngựa trống trơn, hắn đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.
Với bản lĩnh của hắn, hẳn là sẽ không chịu thiệt gì ở thành này, ta vẫn nên tự lo cho mình thì hơn.
Ta không có bản lĩnh gì, chỉ hiểu dược biết y.
Thành Đông Tương không thiếu y quán danh y, ta không có sư môn, cũng chẳng có tu vi, hoàn toàn không lọt được vào mắt đám y tu kia.
Hỏi qua vài nhà, ta không đi đ.â. m ngõ cụt nữa, dứt khoát mở một sạp nhỏ bên đường.
Dù là nơi phồn hoa đến đâu thì cũng có những người nghèo khổ dưới đáy xã hội, bọn họ không trả nổi tiền xem bệnh ở yêu quán, liền tới chỗ ta.
Khách đến một vài lần, ta cũng dần tích được chút danh tiếng, miễn cưỡng kiếm đủ tiền ăn ở.
Buổi sáng xem bệnh, buổi chiều ngủ, cuộc sống cũng xem như sung sướng.
Trưa hôm nay, ta vừa thu dọn đồ xong, một góc áo trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện.
Ta không ngẩng đầu lên: "Bệnh nặng không xem được, bệnh nhẹ ngày mai tới."
Bóng người đó vẫn đứng không nhúc nhích, bật cười nói: "Từ dược sư đối đãi với bệnh nhân như thế sao?"
Thiếu niên mặc một thân gấm hoa lụa là, quạt ngọc trong tay phe phẩy, trút đi y phục thô sơ trước kia, quý khí hiển lộ rõ.
Ta cười: "Xem ra thân thích Phù công tử nhờ cậy giàu có thật đấy."
Phù Tứ không đáp lại câu đó, hắn mời ta uống rượu.
Xử sự của hắn chứng thực suy đoán trước đây của ta, tuy không biết hắn có ý đồ gì, nhưng trên người ta cũng chẳng có gì đáng để lừa, ta bèn đặt bàn gỗ cũ vào góc tường, phủ một lớp cỏ khô lên: "Đi thôi."
Mấy ngày liên tiếp, Phù Tứ đều đúng giờ xuất hiện khi ta dọn quán, dẫn ta đi ăn uống.
"Lúc đó ta chưa kịp hỏi, Từ dược sư có mâu thuẫn gì với yêu quái để lại yêu khí trên người ngươi không?"
Phù Tứ cười hỏi ta, mắt ẩn chứa sự quan tâm.
Nghe hắn nhắc đến Trường Ly, ta lập tức căng thẳng.
Con đại yêu đó lợi hại như vậy, lại đi ẩn cư một nơi, nếu có vài kẻ thù muốn tránh cũng không có gì lạ.
"Từ dược sư đừng căng thẳng."
Phù Tứ nói: "Ta chỉ là xem Từ dược sư là bằng hữu, nên hơi lo lắng thôi."
Ta gật đầu: "Cũng không có gì, chỉ là lúc trước vì lấy thuốc nên có chút đụng chạm tới một con xà yêu."
"Xà yêu?"
Giọng Phù Tứ nâng lên, nghi hoặc thoáng lướt qua trên mặt.
Nhưng hắn rất nhanh thu liễm lại: "Không sao, nếu Từ dược sư gặp phiền toái gì cứ tới tìm ta."
"Đa tạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!