Chương 4: (Vô Đề)

7.

Sau khi kỳ phát tình kết thúc, yêu tộc sẽ có một khoảng thời gian lâm vào kỳ ngủ say, kỳ ngủ say tùy thuộc vào độ dài của kỳ phát tình. 

Kỳ phát tình của Trường Ly đủ để hắn ngủ đến mười ngày nửa tháng. 

Ta nhắm mắt, trong lòng hạ quyết định: Chạy!

Ở lại trong động, vận mệnh không rõ, cho dù Trường Ly không ăn ta như lời con chim đó nói thì liệu khi kỳ phát tình kết thúc, đại yêu vẫn sẽ đối với ta như trước sao? 

Ta không dám đánh cuộc. 

Ít nhất là, bên ngoài trái đất bao la, ta tìm một nơi ẩn thân, Trường Ly khó lòng tìm được ta. 

Mặc dù chưa chắc hắn sẽ tìm ta, vì nghe ý con chim kia thì Trường Ly không chỉ song tu với một người. 

Đồ yêu quái thúi quan hệ bừa bãi! 

Trong lòng ta mắng hắn một trận, chân lại chạy nhanh như bay.

Ta lén đến thăm bệnh nhân cần Hư Linh Thảo đó, thấy hắn vô cùng tinh thần gánh một bó củi lớn, xem ra sức khỏe đã khôi phục. 

Con yêu này xem như cũng có chút chữ tín. 

Trong lòng ta than thở, chỉ tiếc lại là con yêu ăn người song tu với mình.

Để trốn hắn, ta không thể ở lại trong phạm vi 800 dặm. Ta nhìn bản đồ Cửu Châu, ánh mắt đặt trên Đông Châu cách đây ngàn dặm. 

Đông Châu có thành Đông Tương, là nơi duy nhất mà người yêu và tu tiên giả cùng chung sống. 

Tương truyền thành chủ thành Đông Tương là cường giả đỉnh cao trong Cửu Châu, có hắn trấn giữ, Đông Tương mới có thể yên ổn suốt vạn năm. 

Đông Tương có 800 vạn tiên môn, yêu tông, tốt xấu lẫn lộn, một nhân loại nho nhỏ như ta ẩn náu ở đó, dù đại yêu có khả năng thông thiên cũng khó lòng tìm được ta. 

Quyết định phương hướng xong, ta lập tức thu dọn hành lý. 

Đông Tương phồn thịnh, thương đội đi đường dài qua lại nhiều vô kể, ta không mất bao nhiêu công sức để trà trộn vào một đoàn trong đó. 

Chủ thương đội họ Trịnh, tới từ Nam Châu, thể chất Trịnh gia đặc biệt, thai nhi dễ yểu mệnh, lần này đến Đông Tương chính là vì để cầu y cho thai nhi trong bụng Trịnh nương tử. 

Ta chính là dược sư, sau khi triển lộ chút tài năng, bọn họ đồng ý cho ta đi cùng, nhưng với điều kiện mỗi ngày phải chẩn mạch cho Trịnh nương tử. 

Vừa bớt được tiền xe lại kiếm được tiền xem bệnh, giao dịch tốt như thế đương nhiên ta rất vui lòng. 

Ngoài ta, Trịnh gia còn nhận dẫn theo một thiếu niên đến từ Trung Châu. 

Nghe nói thiếu niên này cô khổ bần cùng, muốn đến Đông Tương nhờ cậy thân thích, để tích phúc cho đứa nhỏ trong bụng, Trịnh nương tử cho hắn đi cùng. 

Ta liền ngồi chung xe với vị thiếu niên đó. 

Hành y nhiều năm, gặp qua không biết bao nhiêu bệnh nhân, ít nhiều gì ta vẫn có bản lĩnh nhìn người.

Mặc dù thiếu niên này ăn mặc thô sơ, tóc cũng chỉ dùng một cây trâm gỗ quấn lên, nhưng tư thái uốn gối ngồi trong xe lại mang sự phong lưu, khí độ khó giấu.

Ta nheo mắt nhìn hắn, hoài nghi nói: "Cô khổ bần cùng?"

Thiếu niên dùng ánh mắt tương tự nhìn lại ta, trầm ngâm nói: "Thánh thủ phụ khoa?"

Hai kẻ lừa đảo nhìn nhau một lúc, lập tức đạt thành hiệp ước ngầm không vạch trần lần nhau, lòng hiểu nhưng không nói ra cùng rời mắt đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!