Chương 3: (Vô Đề)

5.

Đại yêu lại ngủ rồi. 

Nhưng ta sẽ không mắc lừa nữa, ta sẽ không ngu ngốc hai lần nhảy cùng một cái bẫy. 

Ta ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn chờ hắn tỉnh dậy. 

Ta chờ rồi lại chờ, chờ rất lâu, ngáp ngủ, vẫn không chờ được đại yêu tỉnh lại. 

"Đại nhân?"

Ta dò xét, gọi thử. 

Đại yêu nhắm mắt, không nhúc nhích. 

Ta lớn gan chọc chọc cánh tay hắn, thấy hắn vẫn không có phản ứng, liền nhanh như chớp chọc nhẹ vào mặt hắn. 

Đại yêu vẫn không tỉnh.

Ta ngồi dậy, bắt đầu suy tư. 

Có một số yêu quái sau khi kỳ phát tình kết thúc sẽ rơi vào kỳ ngủ say. 

Chẳng lẽ bây giờ đại yêu đang trong thời kỳ ngủ say đó ư? 

Mới chỉ chín ngày, không ngờ đại yêu này chỉ được cái mã ngoài, bên trong thì yếu ớt vô dụng.

Ta không nhịn được bật cười, càn rỡ chọc chọc khuôn mặt mềm mại của hắn.

Bình thường đều là đại yêu giày vò xoa nắn ta, hôm nay cuối cùng cũng đến phiên ta trút giận. 

Ta chơi đã mới thu tay về, men theo con đường cũ đi ra ngoài. 

Bên ngoài động, nắng xuân rạng rỡ, vạn vật sinh sôi nảy nở, chim chóc quấn quýt hót vang, vui vẻ vô cùng. 

Tâm trạng của ta buông lỏng, vươn người, cao giọng hô: "Tự do, ta đến đây!"

Dù sao cũng đã ở bên nhau mấy ngày, nhưng đại yêu lại chưa thực sự làm gì ta, lần chia tay này, trong lòng ta lại có chút cảm khái. 

Ta xoay người vẫy tay chào tạm biệt với hướng cửa động: "Đại yêu, hẹn…"

Cửa động tối đen, sâu hun hút, bên trong chỉ có một đôi đồng tử huyết nguyệt, lệ khí lan tràn. 

"Đại…"

Đại yêu! 

Không phải hắn đã bước vào kỳ ngủ say rồi sao? 

Ta căng thẳng nuốt nước bọt, vội vàng quỳ xuống: "Đại… ư?"

"Ư ư!"

Giọng nói của ta bị đại yêu phong bế. 

Cơn thịnh nộ ngập trời như sóng biển ập đến, khiến cỏ cây xanh ngắt xung quanh cũng nhuốm màu u ám, chim chóc hoảng sợ vỗ cánh bay đi, các tiểu yêu lại càng né tránh xa, chạy trốn tán loạn: "Hồ yêu nổi điên rồi, chạy mau!"

Đại yêu không nhìn tới chúng, chỉ chăm chăm nhìn ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!