Chương 13: (Vô Đề)

Dù sao ta cũng không có sức chống cự, nếu đã không trốn được thì chi bằng c h ế t một cách không đau đớn. 

Trên thế gian này không có ai nhớ thương ta, ta không cần phải cố gắng vì điều gì nữa. 

Nhưng ta không c h ế t. 

Ta bình an vô sự đến ngày hôm sau, tiếp tục đi về trước, không đụng phải bất cứ yêu quái nào. 

Lúc đó ta cho rằng cuối cùng trời cao cũng đoái hoài đến ta, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, nơi nào cũng tràn đầy sơ hở. 

Thí dụ như ban đêm lạnh, ta luôn có thể sờ thấy thứ gì đó mềm mại và ấm áp, thí dụ như, đôi khi ta lại may mắn nhặt được những loại quả khó tim.

Nếu là do Trường Ly, thì mọi chuyện đều đã có thể giải thích được. 

"Trường Ly, khi đó người luôn ở bên cạnh ta là ngươi sao?"

Trường Ly im lặng một lúc lâu, rồi lên tiếng: "Là ta."

Hắn một mực bảo vệ ta, sau khi ta ổn định chốn ở, hắn tìm một sơn động tu luyện. 

Rất ít khi đến thăm ta. 

Nếu không phải vì kỳ phát tình đánh bậy đánh bạ va chạm kia, Trường Ly có đôi phần mất lý trí, thì chúng ta đã không còn gặp lại nhau trong cõi hồng trần này rồi. 

Đến hôm nay, ta mới hoàn toàn thấu hiểu được hắn.

Cổ tay chợt lạnh, một chiếc vòng tay hoa đào xinh đẹp được đeo vào. 

Trường Ly nửa thân mật nửa uy h.i.ế. p nói: "Không được tháo ra nữa."

"Không tháo."

Ta hôn lên chân mày hắn, nhìn đôi mắt băng tuyết kia hòa tan, phủ lên một tầng sắc xuân. 

13.

Ta đến thăm Lục Phù Y trong địa lao. 

Hắn ta không còn giả vờ làm công tử tốt nữa, nụ cười trên môi đầy mỉa mai: "Từ dược sư đến làm gì?"

Hắn ghi hận một kim ta đ.â. m hắn, cho rằng ta đến để giễu cợt hắn. 

Ta đặt rượu xuống: "Đông Tương đã quyết định thả ngươi về."

"Ta sẽ không trở về."

Dường như Lục Phù Y rất chắc chắn với số mệnh của mình: "Nhiệm vụ của ta đã thất bại, sau khi trở về không biết chừng sẽ phải đối mặt với điều gì. Quan trọng nhất là…"

Nụ cười của hắn ta mang sự lãnh đạo nhìn thấu hết thảy: "luật xa sẽ không trả tiền chuộc ta."

Ám hại Trường Ly không phải chuyện nhỏ, dù không gây thành hậu quả nghiêm trọng, nhưng trong tương sẽ không dễ dàng buông tha. 

Nếu đúng như lời Lục Phù Y nói, Lục gia không muốn trả tiền chuộc, thì chuyện này sẽ đi vào ngõ cụt. 

Đông Tương sẽ không thả người về, cũng sẽ không giết. 

Về sau Lục Phù Y chỉ có thể làm một vị khách không được trọng vọng ở lại nơi này. 

Hắn uống một ngụm rượu, khôi phục lại tư thái tản mạn trước đây: "Ngược lại là ngươi, có thể tỉnh bơ đ.â. m ta, còn có thể cứu được Trường Ly, trước đây ta thật sự đã xem thường người rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!