1.
Chỉ vì hái thuốc mà ta rơi vào tay đại hồ yêu.
Hơn nữa, hắn còn đang trong kỳ phát tình.
Ta vốn tưởng mình chạy đủ nhanh, nào ngờ vẫn bị chiếc đuôi dài của hắn quấn lấy chân, kéo thẳng vào trong động.
"Đại vương tha mạng!"
Ta run rẩy quỳ xuống dập đầu: "Tiểu nhân không cố ý trộm linh thảo!"
Tháng Ba, núi Thanh Lưu chìm trong sắc xuân, nhưng cũng là thời điểm yêu thú phát tình, cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng trong y quán có người bệnh hấp hối, phải có Hư Linh Thảo mới cứu được.
Loại thảo dược này chỉ mọc trên vách đá bên ngoài động của đại hồ yêu, sinh trưởng nhờ yêu khí của hắn.
Ta đã hai lần mạo hiểm tiến vào hái, nhưng chưa từng chạm mặt đại yêu.
Lần này cũng vậy, ta ôm tâm lý cầu may bước vào núi.
Đi bên bờ sông lâu ngày, sao có thể không ướt giày?
Kết quả, ta thực sự gặp rắc rối rồi!
"Đại nhân, tiểu nhân quả thực không phải tham lam, mà có người bệnh đang chờ linh thảo cứu mạng!"
Ta rơm rớm nước mắt, quỳ rạp xuống khóc lóc: "Nhà tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có con thơ, cả nhà đều trông cậy vào tiểu nhân! Nếu tiểu nhân bỏ mạng, cũng đồng nghĩa với việc mấy chục mạng người phải xuống hoàng tuyền theo!"
Thế nhưng đại hồ yêu vẫn không hề d.a. o động.
Ta cắn răng, nâng hai tay dâng lên linh thảo: "Đại nhân, linh thảo trả lại ngài, xin ngài rộng lượng tha cho tiểu nhân…"
"Linh thảo, cho ngươi."
Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn vang vọng trong động.
Ta ngẩn người, không dám tin vào tai mình:
"Đại nhân nói… linh thảo cho ta?"
"Ừ."
Không ngờ con đại yêu này lại dễ nói chuyện đến vậy!
Ta mừng rỡ, vội vàng vươn tay lấy lại linh thảo.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó…
Một luồng yêu lực tràn ra, bao bọc lấy nó.
Hư Linh Thảo từ từ lơ lửng, rồi bất thình lình lao vút ra ngoài động như một mũi tên!
Ta sững sờ: "Đại nhân?!"
Sao đột nhiên đổi ý?!
"Linh thảo, cho ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!