Chương 9: Đối diễn

Tiếng la của Phương Sùng Mai làm các nhân viên không nhịn được cười, cả Kinh Thiên Nguyệt cũng vậy.

Tiêu Nhung nhắm mắt lại, đôi mắt được Kinh Thiên Nguyệt che đi. Cô không rõ là do mí mắt mình nóng bừng hay lòng bàn tay Kinh Thiên Nguyệt quá ấm, cuối cùng hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Đạo diễn bảo họ chuẩn bị thêm một chút, không lâu sau Kinh Thiên Nguyệt buông tay. Khu vực quay phim này quá chật chội, đây là một cảnh quay tại hiện trường ở một khu chợ cũ sau khi trung tâm chuyển đi liền bỏ hoang.

Đạo diễn muốn cảnh quay chân thật nhất, nên đã gọi cả người bán hạt dẻ rang đường đến. Trong không khí thoang thoảng mùi hạt dẻ ngọt ngào. Hai người đứng ẩn sau tấm bạt che giữa hai sạp hàng, những người bên ngoài hoàn toàn không thể nhận ra trong khe hở chật hẹp ấy có hai người đang kề sát nhau.

Dù chỉ cần khẽ động cũng có thể phát ra tiếng sột soạt, nhưng tiếng ồn ào xung quanh đã che lấp tất cả, không ai để ý.

Cũng không ai nhận ra nhịp tim đập dồn dập của Đồ Cẩm. Bao năm không rung động, giờ đây nó bùng nổ trong khoảnh khắc, hòa quyện với mùi hạt dẻ rang, tạo thành một sự hỗn độn của tình ý mê loạn, dồn nén mạnh mẽ lên người Tiểu Ngu.

Tim Tiêu Nhung đập rất nhanh. Phao Phao đưa cho cô một cục nước đá. Tiêu Nhung cúi đầu, ngồi trên chiếc ghế gấp. Tổ B vẫn đang quay bổ sung, máy quay di chuyển dọc theo đường ray.

Kinh Thiên Nguyệt đứng cách cô vài mét, chuyên viên trang điểm đang dặm lại phấn cho nàng. Nàng mặc một chiếc váy hai dây hoa nhí rất mát mẻ, dây áo lót trong suốt hằn lên những vết siết trên thân hình đầy đặn.

Trước khi vào đoàn, nàng đã tăng cân để hóa thân sát với hình tượng Đồ Cẩm. Vẻ đẹp của Kinh Thiên Nguyệt ngoài đời mang chút sắc sảo, hoàn toàn khác biệt với khí chất của người phụ nữ phong trần, dung tục nơi phố chợ này. Nhưng khi nhập vai, nàng đã hóa thành một con người khác.

Nàng đưa tay vò loạn mái tóc, "Nóng chết mất."

Gió đêm thổi qua cũng mang theo hơi nóng. Chiếc váy hai dây của Kinh Thiên Nguyệt dài đến đầu gối, cổ khoét sâu, nhưng Phương Sùng Mai đã dặn nàng tốt nhất không nên mặc áo ngực, chỉ dán miếng dán ngực. b* ng*c trắng nõn rung rinh theo mỗi cử động. Tiêu Nhung cúi đầu, cố gắng không nhớ lại cảnh vừa rồi.

Cô áp cục nước đá vào cổ. Phao Phao hỏi: "Chị quạt cho em nhé?"

Tiêu Nhung khẽ ừ một tiếng.

Tai Tiêu Nhung vẫn còn đỏ ửng. Phao Phao biết rõ nghệ sĩ của mình là fan của Kinh Thiên Nguyệt, nên cũng hiểu phản ứng của Tiêu Nhung.

Với tạo hình và những cử chỉ của Kinh Thiên Nguyệt, chắc mười người thì cả mười đều không chịu nổi.

"Được rồi, các bộ phận vào vị trí! Tiêu Nhung, dựa vào tấm bạt đi, không sao đâu, phía sau là ván gỗ. Kinh Thiên Nguyệt, đừng cười nữa."

Phương Sùng Mai cầm loa lớn chỉ đạo. Tiêu Nhung đứng thẳng. Kinh Thiên Nguyệt hỏi cô: "Sẵn sàng chưa?"

Vừa nãy cô ăn đường nên hơi lạnh, không kìm được hít một hơi. Tiêu Nhung đưa tay ra sau s* s**ng. Kinh Thiên Nguyệt nói: "Cứ dựa vào là được, sẽ không đổ đâu, toàn là ván chắn cả. Chỗ này mà đánh dã chiến thì ai mà phát hiện ra."

Tiêu Nhung: "Hả?"

Kinh Thiên Nguyệt: "Đùa thôi, em nhìn xem."

Cô nhếch cằm. Các tấm ván chắn đúng là rất cao, mỗi cửa hàng đều dựng lên để chống trộm chui từ dưới gầm vào.

Ánh sáng từ các cửa hàng hắt ra qua khe hở của tấm bạt che phía trên. Cảnh quay này khá tối, Phương Sùng Mai cố tình dùng đèn rất nhỏ, để trông tự nhiên nhất có thể.

Tấm ván chưa sơn cũng đã được dựng lên. Sau một tiếng bắt đầu, Tiêu Nhung cố gắng nhập vai, đọc thoại, và nhìn xung quanh. Tiểu Ngu nói: "Đừng sợ, hắn không tìm thấy đâu."

Tiểu Ngu là một cô gái trưởng thành sớm, thậm chí có chút lập dị. Lúc này, cô cũng không hề nghĩ tại sao mình lại để ý đến người phụ nữ ở tầng trên.

Cô ấy không ghét Đồ Cẩm như mẹ mình. Sự thù địch của phụ nữ trung niên đôi khi bắt nguồn từ ngoại hình và địa vị.

Chuyện Đồ Cẩm làm cả khu nhà đều biết. Buổi trưa Tiểu Ngu về ăn cơm, vẫn có thể nghe một đám người ở dưới buôn chuyện về Đồ Cẩm.

Họ bàn tán nàng từ đâu đến, đoán nàng đã qua lại với bao nhiêu người, và ngủ với bao nhiêu đàn ông.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Đồ Cẩm, Tiểu Ngu đã cảm thấy người này hoàn hảo đến từng sợi tóc. Ngoài thân phận ra, không có gì để chê trách. Ngay cả vẻ hờn dỗi cũng như một bức tượng tạc.

Nhưng chính cú va chạm bất ngờ, ánh mắt lướt qua trong khoảnh khắc khi đối phương nức nở, gương mặt xinh đẹp vì kinh hoàng mà biến dạng, đã khiến Tiểu Ngu cảm thấy bức tượng ấy đã sống dậy.

Dung tục, chỉ là thứ để đàn ông vui đùa, đáng bị giấu kín như một món đồ, ấy vậy mà lại có nước mắt, biết đau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!