Chương 5: Trêu ghẹo

"Này không phải cảnh của em, sao lại đến sớm vậy?"

Kinh Thiên Nguyệt cảm thấy lòng bàn tay dính dính, bèn lấy ít xà phòng rửa tay. Điều kiện ở đây khá đơn giản, ngay cả góc gương cũng đã han gỉ. Nó gợi cho nàng nhớ về lần đầu tiên nàng gặp người đó nhiều năm trước.

"À... không có chuyện gì đâu ạ."

Tiêu Nhung đứng bên cạnh, nhìn Kinh Thiên Nguyệt rửa tay, nhìn bọt xà phòng trôi đi theo dòng nước, chẳng dám ngẩng mặt lên.

"Nhàn vậy sao? Tôi cứ tưởng thần tượng như mấy em bận rộn lắm chứ."

Kinh Thiên Nguyệt cũng nhận thấy Tiêu Nhung đang đờ đẫn, tay vẫn đưa dưới vòi nước cảm ứng tự động nhưng không có nước chảy ra. Nàng mặc một chiếc áo lửng kẻ sọc bên trong và khoác ngoài một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, để lộ vòng eo trắng ngần.

Kinh Thiên Nguyệt thầm đánh giá đối tượng sắp hợp tác này. Phương Sùng Mai không yêu cầu nàng và Tiêu Nhung phải gặp riêng để trao đổi về nhân vật, có lẽ vì đã có tiền lệ Giang Cách Tâm.

"Không... không bận rộn đến thế đâu ạ."

Tiêu Nhung khua khua tay, nước lại chảy xuống. Cô giật mình ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của Kinh Thiên Nguyệt trong gương. Tiêu Nhung lập tức đảo mắt đi chỗ khác. "Lần đầu đóng phim, em rất lo lắng."

Tóc cô rất dài, đặc biệt nhuộm đen. Sau buổi thử vai hôm đó, Kinh Thiên Nguyệt đã cố tình tìm hiểu thông tin về Tiêu Nhung, thậm chí còn ghé thăm Weibo của cô.

Với đủ các màu tóc khác nhau, màu đen này quả thực rất hiếm thấy.

Hơn nữa, cô ấy có vẻ khác xa hình tượng trên MV hay concert. Tiêu Nhung thường mang hình ảnh khép nép, ngay cả khi ngẩng mắt lên cũng có vẻ thờ ơ. Cứ như ánh mắt cô ấy phủ một lớp sương tuyết, ngay cả màu hồng nhạt cũng chẳng thể cứu vãn vẻ lạnh lùng ấy.

Chuyện gì thế này?

Kinh Thiên Nguyệt không thấy Tiêu Nhung chào hỏi, cứ nghĩ nghề idol trên sân khấu là vậy, sao lại còn ngại ngùng thế.

"Có gì mà phải căng thẳng", Kinh Thiên Nguyệt rút một tờ giấy ăn, tiện tay đưa cho Tiêu Nhung. "Cứ diễn đại thôi, hồi tôi bằng tuổi em... À mà em bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi à? Chắc là hai mươi chứ?"

"Hơn hai mươi ạ."

Tiêu Nhung nhận lấy tờ giấy, lau vội vàng. Cô vẫn không nhìn Kinh Thiên Nguyệt, cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

"Ồ, vậy thì lần đầu đóng phim của tôi còn nhỏ hơn em. Cũng là diễn đại thôi, đóng phim mà, đâu nhất thiết phải xuất thân chính quy đâu."

Kinh Thiên Nguyệt lau tay rất tỉ mỉ. Tiêu Nhung lén nhìn vài lần, chỉ thấy bàn tay đối phương cũng thật đẹp. Đến khi ánh mắt của Kinh Thiên Nguyệt lướt qua, cô lại cúi đầu, ra vẻ nghiêm túc lắng nghe.

"Không sao đâu" Kinh Thiên Nguyệt ném tờ giấy lau tay xong, phẩy phẩy cho khô rồi quay người, một tay đặt lên vai Tiêu Nhung. "Em chắc chắn giỏi hơn Giang Cách Tâm, ít nhất là xinh hơn cô ta."

Thật ra nàng chưa từng nhìn kỹ Tiêu Nhung trực diện. Ngày thử vai chỉ có bấy nhiêu thời gian, ảnh thì xem không ít rồi. Giờ đứng cạnh nhau mới thấy cô bé này quả thực rất cao.

Nhưng cao mà không tạo cảm giác rắn rỏi, ngược lại còn hơi gầy gò, cổ tay nhỏ, đôi chân cũng dài.

Vài giây sau Tiêu Nhung mới a một tiếng, khó khăn lắm mới thốt ra được câu cảm ơn.

Kinh Thiên Nguyệt thở dài: "Em ít nói vậy sao?"

Nàng tỏ vẻ tiếc nuối, tay kia vỗ vỗ thêm hai cái. "Vậy thì nhớ học thuộc lời thoại cho tốt nhé, đạo diễn Phương không cho tìm diễn viên lồng tiếng đâu."

Nói rồi nàng bỏ đi.

Tiêu Nhung đi theo sau, giữ khoảng cách nửa bước. Đến trường quay, trợ lý Chu Châu của Kinh Thiên Nguyệt nhìn thấy tiểu thần tượng đang cúi đầu đi theo phía sau, bèn đứng cạnh Kinh Thiên Nguyệt, khẽ hỏi: "Chị mắng cô ấy à?"

Kinh Thiên Nguyệt nhíu mày: "Tôi là loại người đó sao?"

Chu Châu không quá chú trọng trang điểm, hôm nay lại ra nhiều mồ hôi nên càng lười. Cô ấy đội mũ, giản dị đến không giống phong cách trợ lý của Kinh Thiên Nguyệt chút nào.

Cô ấy nhìn nghệ sĩ của mình một cái, gật gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!