Chương 47: Ngẫu nhiên gặp mặt

Kinh Thiên Nguyệt thật ra không giỏi an ủi người khác. Cơ bản cũng không có ai cần tìm nàng an ủi.

Cũng cùng tuổi tác, Cao Tĩnh có chuyện gì đó sẽ tìm nàng uống rượu, cũng chẳng khác gì.

Nỗi phiền não hôn nhân, không phải xen vào là có thể giải quyết được.

Cho nên nàng cũng không giỏi khuyên nhủ.

Khi Tiêu Nhung nói như vậy, trong chốc lát nàng cũng không biết an ủi cô thế nào.

Nhưng nói là tệ thì quá mức. Nàng bật cười: "Em biết tệ là gì không? Đừng nhận vơ là người tệ hại chứ."

Giọng Tiêu Nhung nghẹn ngào, vừa nghe là biết đang ấm ức.

"Có đáng gì đâu."

Kinh Thiên Nguyệt thở dài: "Đây không phải không bị loại sao, có gì mà mất mặt."

Nàng không hiểu lắm về âm nhạc, bản thân hát cũng chẳng ra gì, thật ra chỉ là nghe cho vui.

Người qua đường nghe nhạc không nghe ra được những thứ kỹ thuật, chỉ là cảm thấy dễ nghe, có cảm xúc, hoặc là tôi có sự đồng cảm, thì rất khó quên.

Thật ra nghệ thuật đều thông suốt, diễn xuất cũng cùng một đạo lý.

Nàng ngày thường nói chuyện đều không quá dịu dàng, hơi dịu dàng một chút đều có chút giống tán tỉnh.

Kiểu nói chuyện chính thức này rất ít thấy. Tiêu Nhung thật ra rất khó bình tĩnh lại, tính cách cô có sự cố chấp rất mạnh mẽ.

Vĩnh viễn là kiểu người kiên định đến cùng, rất ít khi suy xét về sau.

Năm đó, cô dứt khoát rời khỏi nhà, cũng chính là ôm theo quyết tâm 'tôi không còn đường lui'

"Không đến nỗi đâu, vị giám khảo đó nói em nghe một nửa là đủ rồi. Chiêu trò của chương trình, em hẳn là rõ hơn chị."

Kinh Thiên Nguyệt ngáp một cái. Tiêu Nhung mới phản ứng lại là họ có chênh lệch múi giờ: "Chị có phải không ngủ ngon không, đều tại em..."

"Em đâu có năng lực lớn đến vậy" Kinh Thiên Nguyệt bật cười, "Tiêu Nhung, sao em lại không tự tin như thế?"

Tiêu Nhung: "Em chính là..."

Cô cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh phố lùi lại. Gần đây thời tiết lạnh quá, ai cũng nói sắp có tuyết rơi.

"Chị thích em, đâu phải thích suông đâu."

Kinh Thiên Nguyệt nói. Nàng xưa nay thẳng thắn, chẳng qua đoạn tình cảm trước đó đã mài mòn đi những góc cạnh ban đầu của nàng.

Khiến tình cảm của nàng và Tiêu Nhung bắt đầu cũng không được tự nhiên, nhưng theo thời gian dài, Tiêu Nhung đã chữa khỏi bệnh của nàng, nàng lại trở về dáng vẻ trước kia.

Chỉ là Tiêu Nhung không biết.

Những lời này truyền đến tai Tiêu Nhung, cô suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.

"Cái gì?"

Cô không thể tin được, cuộc điện thoại trước đó là cô ấy được một câu "thích".

Thật ra, từ khi ở bên nhau đến giờ, Kinh Thiên Nguyệt chưa bao giờ nói một câu "Tôi thích em".

Ngược lại là Tiêu Nhung, câu đó treo ở khóe miệng, ngày nào cũng phải tỏ tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!