"Nam Phong Vô Tin" sau khi phát sóng ngay lập tức xuất hiện rất nhiều bình luận về phim.
Rạng sáng internet vẫn rất náo nhiệt, chụp ảnh, l**m nhan và còn có những suy luận liên quan đến xã hội thực tế.
Bài hát chủ đề do Tiêu Nhung thể hiện vẫn chưa được lên kệ. Nó hoàn toàn khác với phong cách âm nhạc trước đây của cô. Những người quen nghe các bài hát đặc trưng của N-O
-I trước đây đều có chút không quen.
Mặc dù có bài hát chủ đề của bộ phim truyền hình nổi tiếng làm đệm, nhưng đó chỉ là phong cách cổ trang.
Bài hát này thể hiện sự do dự, có fan nói là nỗi nhớ mong trải qua gian khổ. Lời bài hát rất thẳng thắn, không hề hoa mỹ.
Giai điệu đều rất đơn giản, ngược lại rất thử thách giọng hát.
Ngay cả Bùi Yên cũng gửi WeChat đến, một đoạn tin nhắn rất dài, Tiêu Nhung còn chưa kịp xem.
Bởi vì Kinh Thiên Nguyệt và cô đã trở về.
Ngày mai cô được nghỉ, ngày kia sẽ quay lịch trình cho tháng, phải đến studio.
Anh Dương dặn cô nghỉ ngơi thật tốt.
Chính là Kinh Thiên Nguyệt nhìn liền không cao hứng. Từ bãi đỗ xe ra đến thang máy, Tiêu Nhung thấy Kinh Thiên Nguyệt mím môi, trong lòng đều hoảng hốt.
Vươn tay ấn thang máy, tay vừa đưa ra, thang máy đã bị Kinh Thiên Nguyệt cầm điện thoại ấn.
Cô rụt tay lại, đứng gần hơn: "Chị sao vậy?"
Từ quán trà đi ra, Kinh Thiên Nguyệt đã có vẻ không vui. Tiễn Phương Sùng Mai xong lại càng không nói một lời nào với cô.
Tiêu Nhung nghĩ tới nghĩ lui, cũng không cảm thấy mình nói sai điều gì. Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Khó đoán quá.
Cô nhíu mày, tay đút trong túi áo khoác ngoài. Vest đã thay ra, cô mặc một chiếc áo khoác gió, khóa kéo kéo lên tận cổ, hai tay phồng ra một đường cong trong túi áo.
Chân đung đưa lên xuống, dáng vẻ hiếu động.
Cặp lông mày xinh đẹp nhăn lại, nhăn ra vẻ ấm ức.
Kinh Thiên Nguyệt vươn tay kéo tay đối phương ra: "Không sao cả, trong lòng phiền thôi."
Tiêu Nhung nhìn qua, khóe mắt thấy thang máy sắp đến tầng của mình. Cô cảm thấy không an toàn, khu chung cư này không phải là hạng sang nhất, với số tiền cô tích góp được mấy năm nay, cũng chỉ có thể mua được căn như vậy.
Khu này có khá nhiều người trong giới, một công ty cũng có vài nghệ sĩ.
Cô chậm chạp lo lắng cho danh tiếng của Kinh Thiên Nguyệt.
"Em nghĩ gì vậy?"
"Nếu bị phát hiện làm sao bây giờ?"
Tiêu Nhung buột miệng thốt ra.
Vừa lúc thang máy đinh một tiếng, Tiêu Nhung bị Kinh Thiên Nguyệt kéo ra thang máy.
Nàng mở khóa mật mã, kéo cửa ra. Kinh Thiên Nguyệt đi theo sau, tay còn vươn qua bật đèn, đã bị người đẩy, ấn ngã vào tủ ở hành lang.
"Tê..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!