Tiêu Nhung hôn tệ thật, há miệng ra cũng không biết.
Nhìn qua thì cô không quá lanh lợi, nhưng so với kiểu nhìn qua đã thấy không thông minh như Sở Nghiên thì vẫn tốt hơn một chút.
Dù sao cũng tự mang hào quang cao ngạo, lại rất biết cách lấy lòng người khác.
Lấy lòng đến mức không khiến người ta chán ghét.
"Em vừa ngủ dậy đã ăn kẹo rồi à?"
Hôn một hồi lâu, Kinh Thiên Nguyệt mới nhớ ra hỏi cô.
Tiêu Nhung mím môi, vẻ mặt vẫn còn dư vị: "Ăn một viên kẹo xí muội."
"Từ đâu ra vậy?"
"Trong túi áo ngủ."
Kinh Thiên Nguyệt đánh nhẹ cô một cái: "Đừng có bỡn cợt."
Tiêu Nhung: "Túi đồ của em, tỉnh ngủ liền rất mơ hồ."
Cô cười một chút, đôi môi vì vừa hôn còn lấp lánh nước, dưới đèn còn có thể thấy rõ ở môi dưới có dấu răng.
Sự ám muội không hề che giấu, Kinh Thiên Nguyệt lại hôn cô một cái.
Tiêu Nhung cọ cọ má nàng: "Ăn cơm đi chị."
Kinh Thiên Nguyệt gật đầu.
Bên ngoài mưa vẫn rất lớn, bộ phim bi kịch trên TV vẫn tiếp tục phát sóng. Tiêu Nhung bưng cơm ra bàn trong phòng khách, ngồi trên thảm ăn.
Thấy Kinh Thiên Nguyệt vẫn nhìn mình, cô đột nhiên hỏi: "Em có phải rất không quy củ không?"
Kinh Thiên Nguyệt lắc đầu: "Ở nhà mẹ, chị mà ăn như vậy là bị la mắng đấy."
Nàng cười một tiếng, cũng ngồi xuống. Thức ăn vẫn còn nóng hổi. Kinh Thiên Nguyệt gọi cá kho dưa cải chua, canh sữa trắng, trên thịt cá còn rắc thì là. Tiêu Nhung ngửi ngửi, hỏi nàng: "Chị ăn cay không?"
Kinh Thiên Nguyệt: "Ăn ít thôi."
Tiêu Nhung a một tiếng, cười một cái, đột nhiên cảm thấy hai người đã ở bên nhau lâu rồi mà khẩu vị của nhau còn không biết.
Bộ phim bi kịch trên TV bị Tiêu Nhung đổi thành một bộ phim hoạt hình.
Kinh Thiên Nguyệt liếc nhìn, Tiêu Nhung vẫn đang nghiêm túc chọn tập, dường như đã quên lần trước xem đến đâu.
Rèm cửa sổ kính lớn ở tầng một không kéo, có thể nhìn thấy bên ngoài mưa to, sân vườn đều mịt mờ nước.
Kinh Thiên Nguyệt lấy điện thoại ra, dùng điều khiển từ xa kéo rèm lại. Mưa to bị ngăn cách, Tiêu Nhung nhìn rèm cửa điện tử ác một tiếng:
"Tiện lợi ghê."
Kinh Thiên Nguyệt: "Nói đúng thật."
Tiêu Nhung: "Nhà lớn thật, ngưỡng mộ quá."
Cô nói thẳng thắn, hỏi Kinh Thiên Nguyệt có ăn cơm không, cô xới cơm.
Kinh Thiên Nguyệt lắc đầu: "Chị ăn mấy miếng salad là được rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!