Đầu Tiêu Nhung rất đau. Cô đổi hai chuyến bay, lần này cũng không tính là lịch trình, cũng không muốn mang theo trợ lý của mình xen vào chuyện gia đình.
Cuối thu đã qua, thời tiết phương Nam không còn rực rỡ như vậy, nhiều ngày liền mưa dầm dề.
Rất giống như cô cũng ẩm ướt vậy.
Mấy năm không về, trở về một chuyến lại lộn xộn.
Đi một ngày, ở hai ngày. Vali nhỏ đựng vài bộ quần áo, trong túi áo khoác vẫn còn đầy đủ loại hóa đơn lung tung.
Lúc đi lịch trình không bị tiết lộ, nhưng kết quả lúc về lại bị lộ. Cô vừa xuống máy bay đã thấy fan giơ bảng đèn.
Cũng may anh Dương có mang theo bảo vệ. Khi đi qua lối VIP, phía nam có fan cuồng nhiệt chen lên, gọi tên Tiêu Nhung.
Cô có chút mệt mỏi, khẩu trang cũng không tháo, dù sao cũng không trang điểm, ngại. Chỉ có thể cong cong mày mắt, coi như đáp lại.
Tiếng hét chói tai đinh tai nhức óc lẫn lộn "em gái tôi yêu em" và "An Hoa em nhìn tôi này" vân vân. Cô cúi đầu, tay cắm trong túi áo khoác, thậm chí có chút run rẩy.
Vừa xuống máy bay cô đã gọi điện cho Kinh Thiên Nguyệt.
Hai ngày nay quá nhiều chuyện, chuyện nhà vụn vặt vướng víu trên đầu cô, dứt khoát bật chế độ không làm phiền cho điện thoại. Trước khi ngủ nhìn một cái, muốn nói chuyện với Kinh Thiên Nguyệt, nhưng rồi lại từ bỏ.
Quê nhà thật ra không có chỗ cho cô ở. Căn phòng cũ kỹ, phía dưới là những người thân không quen biết, pha lẫn tiếng phương ngữ ồn ào.
Ngủ không ngon, cũng không ăn uống. Phao Phao thấy Tiêu Nhung vừa xuống máy bay đã giật mình, cảm thấy cô mới mấy ngày mà sao lại gầy đi một vòng lớn đến vậy.
Rất giống trạng thái của Tiểu Ngu trước đây.
Xe chờ ở cổng ra đã sẵn sàng. Đây là khu vực riêng, fan không thể đuổi kịp. Tiêu Nhung vừa định lên xe thì một chiếc xe mới chạy đến, bấm còi một cái.
Cửa xe mở ra, Kinh Thiên Nguyệt đeo kính râm, huýt sáo một tiếng về phía Tiêu Nhung.
Anh Dương chào hỏi nàng một tiếng, còn hướng tới xe của Hồng Tắc vẫy tay.
Hồng Tắc gật gật đầu, Phao Phao rất ý tứ, mở cửa xe cho Tiêu Nhung. Anh Dương dặn dò: "Nghỉ ngơi hai ngày đi, chuyện sau đó tôi sẽ liên hệ em."
Tiêu Nhung ừ một tiếng, nói câu "cảm ơn anh".
Kinh Thiên Nguyệt ngồi ở ghế sau, nàng không mang giày, nên bảo Hồng Tắc lái xe đến thẳng.
Hận không thể đi cao tốc.
Tiêu Nhung vừa lên xe đã ngửi thấy mùi hương của Kinh Thiên Nguyệt. Cô ghé lại gần, Kinh Thiên Nguyệt sờ sờ mặt cô, véo véo cằm, tiện tay kéo khẩu trang cô xuống.
Một khuôn mặt không chút tinh thần, mí mắt đều sụp xuống, trông đáng thương lạ.
Nàng cũng không hỏi làm gì, chỉ nói: "Đến chỗ chị đi."
Hồng Tắc ho một tiếng: "Tôi là tài xế à?"
Kinh Thiên Nguyệt: "Biết anh tối nay muốn hẹn hò nên tôi không quấy rầy. Tĩnh Thủy Hân, anh biết mà."
Hồng Tắc sao lại không biết. Một bất động sản của Kinh Thiên Nguyệt, mua trước khi kết hôn với Tần Miện. Sau ly hôn, căn nhà hai người từng ở cũng đều bán đi rồi.
Chỉ còn lại một căn này, là quà ba nàng tặng. Thỉnh thoảng nàng qua đó ở. Lúc trước là nói kết hôn cũng phải có nhà riêng, vạn nhất cãi nhau thì sao, một lời thành sấm.
Dù sao cũng chỉ có một nơi như vậy.
Tuy nhiên Kinh Thiên Nguyệt thường ở cùng bố mẹ, nàng thật ra là một người rất sợ cô đơn, nên luôn muốn có không khí náo nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!