Chương 34: Ngôi sao

Kinh Thiên Nguyệt cười một tiếng: "Em còn rất nhiệt huyết."

Nàng có tâm trạng rất phức tạp, cũng không nghĩ tới Tiêu Nhung sẽ ra mặt vì nàng.

Dù có nghe đối phương nói thích nhiều đến mấy, cũng biết chắc chắn có vài phần thật lòng, nhưng trên thế giới đại đa số mọi người đều đặt lợi ích lên trên hết thảy. Tiêu Nhung trước khi thích nàng, cũng là một nghệ sĩ.

"Không nghĩ tới hậu quả của việc ra tay sao? Không khéo thì cả cái vòng này em cũng đừng hòng lăn lộn nữa."

Giọng Kinh Thiên Nguyệt chứa ý cười, nàng vẫn ôm eo Tiêu Nhung. Thân thể cô gái thật mảnh mai, Tiêu Nhung phỏng chừng nhẹ hơn nàng không ít. Cao thế này, nhưng gió cũng có thể thổi bay đi.

Bốn bề vắng lặng, chỉ có thể nghe tiếng côn trùng kêu, mơ hồ truyền đến tiếng bánh xe trống trải. Phố xá ở tít đằng xa kia, đoàn phim ở càng xa hơn.

Đây lại là lần hiếm hoi hai người có thời gian riêng tư ở bên ngoài kể từ khi họ quen biết đã hơn một năm.

"Đây là bản năng."

Tiêu Nhung híp mắt: "Hắn đối xử với chị vẫn luôn như vậy sao?"

Kinh Thiên Nguyệt bật cười: "Em sao mà thích hỏi chuyện của chị với chồng cũ thế? Yêu đương chẳng phải rất kiêng kỵ điều này sao?"

"Nhưng mà" Tiêu Nhung dừng một chút, "muốn biết."

"Dù sao em cũng không thể quay về quá khứ, chi bằng nghe thêm chuyện của chị."

Mùi nước hoa trên người cô rất nhạt, nhạt đến mức gần như không đáng kể. Đứng cạnh Kinh Thiên Nguyệt, cô dường như bị che lấp đi.

"Chuyện gì?"

Kinh Thiên Nguyệt dựa mặt vào lưng Tiêu Nhung.

"Thì, hắn không tin chị."

Tiêu Nhung thật ra rất khổ sở. Bỏ qua tình cảm cá nhân của Tần Miện, bản thân năng lực chuyên môn của hắn đặc biệt xuất sắc, thật sự là một người rất có thiên phú diễn xuất.

Một người như vậy, công chúng cũng cảm thấy hắn trong đối đãi tình cảm cũng nên hoàn mỹ như thế. Chẳng qua tin đồn thì nhiều, xa không bằng tận mắt nhìn thấy.

Trước đây cô ở cùng Kinh Thiên Nguyệt sẽ không hỏi chuyện khác, là vì cảm thấy không cần thiết.

Cô thích nàng từ rất lâu trước đây, ở bên nàng chỉ có về sau. Đoạn giữa đó, cũng không cần nhắc tới làm hỏng không khí.

Chỉ là hôm nay nhìn thấy, cảm thấy vẫn phải biết.

Dù là ở giai đoạn nào của Kinh Thiên Nguyệt, cô đều muốn tìm hiểu.

Nhưng không ngờ Tần Miện xông tới lại với thái độ như vậy, cũng không hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, điều đầu tiên là chỉ trích.

"Chị quen rồi."

Kinh Thiên Nguyệt ôm càng chặt. Họ không nhìn thấy vẻ mặt của nhau. Tiêu Nhung cúi đầu, nhìn bàn tay đang vòng quanh eo mình.

"Em trước kia xem phỏng vấn của chị, chị nói chị thích hắn, là bởi vì hắn đặc biệt tốt."

"Hiện tại cảm thấy không tốt."

Giọng Kinh Thiên Nguyệt mang chút buồn bã. Hai người họ có chút chênh lệch về tuổi tác, định trước Tiêu Nhung lúc mới bắt đầu rất khó để xác định vị trí của mình.

Kinh nghiệm sống tăng lên theo thời gian, nhưng tình yêu có thể ngay từ đầu đã là trạng thái vượt mức quy định.

Nàng ỷ vào điểm này, mới dám không kiêng nể gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!