Hai ngày sau, Sở Nghiên đã trở lại.
Tiêu Nhung cùng Sở Nghiên đối diễn, cô không ngờ rằng Tần Miện cũng có mặt ở phim trường.
Không khí ở phim trường liền trở nên rất kỳ lạ.
Kinh Thiên Nguyệt hôm nay không có mặt, Hồng Trạch tìm nàng có việc, hai người đi ra ngoài nói chuyện công việc. Lúc đi, nàng còn hỏi Tiêu Nhung muốn ăn gì.
Cao Tĩnh ngồi phía sau màn hình giám sát, mặt nhăn nhó. Phó đạo diễn nhìn bụng cô ấy hơi nhô ra, trong lòng run sợ mà nói: "Chị Tĩnh, nếu không chị nghỉ ngơi chút đi?"
Bộ phim này phía sau hậu trường còn có mấy người quen của Cao Tĩnh. Chu Mạch mới vừa quay xong bộ phim điện ảnh do mình làm đạo diễn, bị kéo đến đóng một vai khách mời. Cô ấy vỗ vai Cao Tĩnh: "Chị miệng hạ lưu tình nhé."
Cao Tĩnh ai một tiếng, xem diễn viên quần chúng đều đã vào vị trí cũng không dám nói gì. Tần Miện đứng đó như một pho tượng Phật.
Người đàn ông này lớn lên thật sự rất đẹp trai. Ánh mắt nhìn người của Kinh Thiên Nguyệt đúng là hạng nhất, chỉ là trước đây Kinh Thiên Nguyệt cũng giống Thích Nhứ, thích tìm đối tượng trong thùng rác.
Đoàn phim còn không ít nhân viên nhìn hắn ta.
Tiêu Nhung ngồi trên xe lăn, một tay chống mặt, nhìn giống như đang ngẩn người, nhưng thật ra đang đánh giá Tần Miện.
Địa vị của Tần Miện hiện tại thật sự quá cao, danh tiếng giám khảo các giải thưởng lớn thì không nói, bản thân hắn ta còn có những sự nghiệp khác. Chuyện ngoại tình đối với hắn ta quả thực ảnh hưởng bé nhỏ không đáng kể. Rất nhiều người đều đã nghị luận việc Tập đoàn Trâu Thị ở giới giải trí có công ty con Thiên Dạ tốt xấu gì cũng có tầm cỡ không nhỏ, tại sao lại không phong sát đối phương.
Bất quá chuyện này cũng khó nói. Tần Miện có duyên với khán giả rất tốt, đặc biệt là khán giả trung niên, độ phủ sóng quốc dân cũng cao. Hơn nữa, việc hắn ta chấm dứt hợp đồng và tự lập công ty riêng cũng không ảnh hưởng đến việc các bộ phim trước đây của hắn ta vẫn được chiếu trên TV.
Chẳng sợ các sân khấu lớn có ít hơn thì cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
So sánh vẫn là Sở Nghiên bị cản trở nhiều.
Một trong những nhà đầu tư của bộ phim này chính là công ty của Sở Nghiên. Người ta nói Sở Nghiên chuyển công ty là vì có bóng dáng của Tần Miện phía sau.
Chuyện này toàn nghe truyền miệng, mỗi người kể một kiểu chẳng biết thật giả ra sao
Tần Miện ở đó, tựa hồ thỏa mãn cảm giác an toàn của Sở Nghiên. Cảnh quay đóng máy này của Tiêu Nhung quay cùng Sở Nghiên quả thật không bị NG nhiều lần, đến chạng vạng thì cuối cùng cũng kết thúc.
Ngực Tiêu Nhung còn cắm mũi tên đạo cụ. Khi Cao Tĩnh ôm cô, cô a một tiếng, sợ chạm vào.
Ngụy Nhất Mân ở một bên cười: "Tạo hình không tồi, để tôi chụp cho em một tấm."
Sau cảnh này, thật sự không còn chuyện gì khác nữa. Đoàn phim chụp ảnh chung. Tiêu Nhung và Sở Nghiên không thân, tuy rằng cũng khách khí mà gọi vài tiếng Sở lão sư, nhưng ngầm thì không chạm mặt nhau.
Lúc này thì dù sao cũng phải có một cuộc giao lưu. Sở Nghiên đi tới hàn huyên vài câu, dù sao trước đây cũng là cùng một công ty. Lúc Sở Nghiên rời đi, Tiêu Nhung vẫn còn là thực tập sinh.
Sở Nghiên cũng nghe nói qua Tiêu Nhung, nhưng không nghĩ tới cùng vài năm sau lại có loại giao thoa như thế này.
Bất quá vừa nghĩ đến mối quan hệ tốt đẹp của cô với Kinh Thiên Nguyệt, tức khắc cô ta lại lạnh mặt.
Cao Tĩnh đứng ở một bên thấy rõ ràng. Cô ta hơi ngẩng đầu, Tần Miện đứng cách đó hơn 5 mét, tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi nhìn đều rất thu hút, đang nhìn điện thoại.
Điều đó cũng khiến Cao Tĩnh nổi lên một trận hoả.
Cao Tĩnh một phen ôm cổ Tiêu Nhung: "Tối nay chúng ta đi ăn một bữa nhé?"
Tiêu Nhung rất sợ bụng cô ấy có chuyện gì: "Hả? Chị nghỉ ngơi sớm thì hơn..."
Ngụy Nhất Mân ở bên cạnh ồn ào: "Đi chứ, chị Tĩnh mời khách hay Tiêu Nhung mời khách?"
Nhân viên công tác ở hiện trường máy móc, hôm nay cả đoàn không có nhiều cảnh quay nên kết thúc sớm. Tiêu Nhung một tay gãi gãi đầu, trên quần áo cô còn có máu đạo cụ, khóe môi tùy tiện xoa xoa, vẫn còn chút lộn xộn.
"Vậy để em mời, lát nữa tẩy trang và thay đồ xong chúng ta cùng đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!