Thời gian thật lâu, lâu đến mức tâm trạng Tiêu Nhung cũng trở nên nguội lạnh.
Tuy nhiên, có lẽ vì đã bị từ chối một lần nên cô thừa nhận mình đã chai sạn hơn rất nhiều. Cô chỉ nga một tiếng, rồi nói: "Em nói lung tung thôi, chị đừng bận tâm."
Giọng nói có chút tủi thân nhè nhẹ, cô xoay người, tấm lưng gầy gò lọt vào mắt Kinh Thiên Nguyệt.
Điều hòa mở hơi thấp, chắc chỉ khoảng 20 độ, nhưng cái nóng cay sè của Tiêu Nhung vẫn không ngừng bốc lên, xộc thẳng vào mắt, khiến đôi mắt cô sắp không kìm được nữa.
Cô hít hít mũi.
Kinh Thiên Nguyệt hỏi: "Khóc à?"
Tiêu Nhung đáp: "Không có."
Kinh Thiên Nguyệt đưa tay lay vai cô, khẽ nói: "Này, chị có nói gì đâu."
Tay Tiêu Nhung vẫn còn cầm con tôm hùm đất, mím môi nói: "Trước đây chị cũng vậy, câu tiếp theo có thể là chị sẽ suy nghĩ thêm, rồi treo em mười bữa nửa tháng, xong lại nói chị không đồng ý."
Giọng nói cứng ngắc, có vẻ vẫn còn hậm hực.
Nói xong, cô cũng có chút hối hận, cảm thấy mình thật vô cớ gây rối.
Kinh Thiên Nguyệt ngược lại cười, "Trước đây tôi quả thật đã suy nghĩ rất lâu."
Nàng buông tay, tựa lưng vào ghế "Em biết đấy, tôi thích nhất là yêu từ cái nhìn đầu tiên."
Các fan của nàng đều biết điều này, dù sao nàng đã nổi tiếng nhiều năm, mỗi khi được hỏi về chuyện tình cảm, nàng đều nói rằng nàng tin vào tình yêu sét đánh.
Tần Miện chính là tình yêu sét đánh của nàng.
Nếu Tiêu Nhung có cơ hội, cô đã sớm bắt đầu rồi, đâu cần phải kéo dài lâu đến vậy.
Tiêu Nhung khẽ ừ một tiếng.
Cô cúi đầu, vặn đầu con tôm hùm đất trong tay. Sự ấm ức với Tần Miện trỗi dậy, đến cả râu tôm hùm đất cô cũng rút phăng đi.
"Nhưng đó là trước đây."
Tiêu Nhung nhét râu tôm trở lại vào vỏ.
"Tiêu Nhung" Kinh Thiên Nguyệt vuốt tóc, nàng tựa lưng vào ghế, ngửa đầu. Gương mặt mộc có vẻ thanh tú và giản dị, trái ngược với ấn tượng vốn có của mọi người về nàng. "Em muốn thật à?"
Tiêu Nhung dứt khoát tháo găng tay nhựa, rút một tờ khăn ướt lau tay. "Em không đùa. Nếu chị muốn đùa với em thì em chiều."
Vẻ mặt này của cô quả thật rất hợp gu Kinh Thiên Nguyệt. Người lớn tuổi thường nói về duyên phận, thật ra thì giữa người với người cũng chỉ dựa vào duyên phận mà thôi.
Cái duyên từ ánh nhìn đầu tiên, Tiêu Nhung lúc đó đã được nàng để mắt tới.
"Trước đây đối tượng của tôi toàn là đàn ông."
Kinh Thiên Nguyệt nhìn Tiêu Nhung nói.
Tiêu Nhung véo lòng bàn tay mình. "Thế thì em đi chuyển giới cũng không kịp rồi."
Kinh Thiên Nguyệt bật cười.
Tiêu Nhung cũng cười. "Nói đùa thôi, em mới không đi."
Thật ra, hai người họ vẫn chỉ dừng lại ở những hiểu biết sơ sài khi còn ở đoàn phim, chưa có cơ hội tìm hiểu sâu hơn, chỉ là những ấn tượng ban đầu khá nông cạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!