Chương 29: Bày tỏ

Tiêu Nhung nghĩ rất hay, tiếc là chưa lần nào như ý.

Lần này kết thúc công việc sớm, có Tần Miện như một quả bom bất ngờ. Tiêu Nhung cảm thấy những gì cô nghĩ có lẽ đều sẽ không thành hiện thực.

Về khách sạn, Tiêu Nhung ngồi xe của Kinh Thiên Nguyệt. Khi lên xe, cô còn hơi lo lắng, rụt rè.

Kinh Thiên Nguyệt thấy cô có rất nhiều bộ mặt. "Sợ gì, tôi và em không phải đồng nghiệp sao?"

Khoang sau của xe bảo mẫu cách biệt hoàn toàn với ghế lái. Nàng vừa lên xe đã dựa vào lưng ghế, lười biếng.

"Đồng nghiệp có thể ngủ cùng nhau?"

Kinh Thiên Nguyệt ai một tiếng, quay đầu nhìn Tiêu Nhung. "Em rốt cuộc muốn ngủ với tôi đến mức nào?"

Khóe miệng nàng cong lên ý cười, cảm thấy những lời lẽ người lớn như vậy khi thốt ra từ miệng Tiêu Nhung lại trở nên đặc biệt trong sáng.

Tiêu Nhung: "Thật ra cũng không..."

Cô cúi đầu, điện thoại được cô xoay đi xoay lại trên tay, "Em cứ tưởng chị sẽ muốn..."

Kinh Thiên Nguyệt: "Muốn ngủ với em?"

Tiêu Nhung cảm thấy rất xấu hổ. Rốt cuộc cô có hình tượng gì trong lòng Kinh Thiên Nguyệt đây?

"Lát nữa về, hai chúng ta nói chuyện đi."

Kinh Thiên Nguyệt xoa xoa thái dương. Điện thoại nàng liên tục có tin nhắn đến, màn hình chưa từng tắt.

"Em có đói không?"

Kinh Thiên Nguyệt vừa xem tin nhắn vừa hỏi.

Tiêu Nhung: "Chị có ăn khuya không?"

Ngón tay Kinh Thiên Nguyệt lướt trên màn hình, "Em muốn ăn gì thì cứ gọi, bảo họ mang thẳng lên là được."

"Phòng của chị sao?"

Kinh Thiên Nguyệt: "Đến chỗ em cũng được."

Thực ra, nàng không thích nói chuyện vòng vo. Mối quan hệ mập mờ lần trước với Tiêu Nhung trong phim điện ảnh hoàn toàn là do nàng cố tình sau khi bị tổn thương.

Kết quả lại chọc ghẹo một kẻ đáng thương ngây thơ. Nàng còn rất mềm lòng.

Cũng chẳng có chút tính tình nào. Đối với Tiêu Nhung, nàng thật sự rất khó nổi giận.

Ở đoàn phim này nhiều ngày như vậy, Kinh Thiên Nguyệt đã quan sát Tiêu Nhung rất lâu.

Cũng vô tình chạm mắt rất nhiều lần.

Tiêu Nhung này, da mặt nói dày thì không dày, nói mỏng thì cũng chẳng mỏng đi đâu. Có vẻ như cô biết nhìn người để đối xử.

Trong giới này loại người này nhiều, cũng chẳng cần phải làm lớn chuyện.

Chỉ là bản thân lại trở thành món ăn bị người ta nhìn chằm chằm. Kinh Thiên Nguyệt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nên nói chuyện một chút.

Giao tiếp với nhau rất quan trọng, Tần Miện là một bài học đắt giá.

Cuối cùng Kinh Thiên Nguyệt đi đến phòng Tiêu Nhung, vì Tiêu Nhung nói đói nên đồ ăn đã được gọi đến rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!