"Cậu với Tiêu Nhung ư? Cậu có lương tâm không vậy?"
Cao Tĩnh buột miệng thốt ra.
Kinh Thiên Nguyệt bị hai từ lương tâm làm cho hơi choáng váng: "Cái gì mà kêu tôi không có lương tâm?"
"Cậu đùa à? Cậu không phải thích nam sao? Xu hướng tính dục thay đổi dễ vậy à? Thay đổi nhanh quá, bắt nạt trẻ con đấy à?"
Miệng Cao Tĩnh cứ liến thoắng. Kinh Thiên Nguyệt đưa cô ấy tờ giấy ăn lau miệng, vừa nói: "Tôi đùa thì sao? Không đùa thì lạ lắm hả? Trước đây cậu còn ầm ĩ tình yêu chân chính không phân biệt giới tính cơ mà."
"Cái này mà là tình yêu thật của cậu á, tôi không tin đâu."
Cao Tĩnh xoa xoa miệng, vươn tay lấy một miếng bánh quy: "Cậu đây là nhất thời hứng thú, muốn quy tắc ngầm người ta thôi."
Kinh Thiên Nguyệt cười một tiếng: "Cậu sao lại biết tôi nhất thời hứng thú."
Cao Tĩnh: "Cậu ly hôn chưa đầy một năm, đóng phim hơn nửa năm, phim giả tình thật thì về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ được."
Cô ấy rất rõ về khả năng chuyên môn của Kinh Thiên Nguyệt: "Người khác có dễ thoát vai không tôi không rõ, nhưng cậu thì tôi rõ lắm nha."
"Cậu rút ra nhanh hơn ai hết."
"Cứ cho tôi là vậy đi, tôi có thể đó."
Kinh Thiên Nguyệt dựa vào ghế mây, lười biếng nói.
"Không có cậu thì Tần Miện cũng chẳng có ngày hôm nay, điểm này cậu phải rõ."
Cao Tĩnh bế đứa con trai đang la lối khóc lóc trên cỏ lên, vỗ vỗ mông.
"Cậu và Tiêu Nhung rốt cuộc là có ý gì? Hai người đóng phim thật sự đã xảy ra chuyện gì sao? Đã ngủ rồi à?"
Kinh Thiên Nguyệt: "Chưa ngủ."
Cao Tĩnh a một tiếng: "Chỉ cọ cọ mà không đi vào à?"
Kinh Thiên Nguyệt đá cô ấy một cái: "Tôi là đàn ông sao?"
Cao Tĩnh cười một cách d*m đ*ng: "Vậy thì có nhiều cách lắm mà. À nhưng nói nghiêm túc nhé, cậu có ý gì vậy, mau kể tôi hóng với. Tiêu Nhung tuy cũng coi như là một làn sóng tươi mới trong giới, nhưng từ trước đến nay chưa từng có tai tiếng gì."
Kinh Thiên Nguyệt: "Nghe nói thần tượng đều không thể yêu đương à?"
Cao Tĩnh: "Em ấy đã chuyển nghề rồi."
Cô thấy Kinh Thiên Nguyệt một tay chống cằm, vẻ mặt như sắp ngủ, cảm thấy người này nói chuyện nửa vời thật đáng ghét quá.
"Cậu chủ động à? Cậu thật sự thích phụ nữ sao?"
Cao Tĩnh lại hỏi. Kinh Thiên Nguyệt vươn tay đẩy mặt đối phương ra: "Cậu nghĩ sao? Tôi cũng không biết nữa."
Nàng nheo mắt, lông mi khẽ run, nghĩ đến đôi mắt hơi đỏ của Tiêu Nhung ngày hôm đó: "Chỉ là thấy em ấy rất nghiêm túc."
"Hình như là thật sự rất thích tôi."
Cao Tĩnh nga một tiếng: "Tôi biết rồi, cậu vẫn chưa thích em ấy đâu. Tiêu Nhung ngoài đời là người thế nào?"
Kinh Thiên Nguyệt: "Ít nói, rất cẩn thận, cũng còn rất chu đáo."
Tiêu Nhung sẽ vươn tay giúp Kinh Thiên Nguyệt phủi những vết bẩn dính tường trên quần áo, dù rõ ràng biết đó chỉ là quần áo đóng phim mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!