Chương 18: Hiểu lầm

Tiêu Nhung từ sau lưng ôm lấy Kinh Thiên Nguyệt.

Dù cho vòng eo vị tiền bối này có hơi tròn lên một chút, nhưng eo nàng vẫn thon nhỏ như cũ. Cằm Tiêu Nhung tựa vào vai Kinh Thiên Nguyệt.

Hơi ấm từ da thịt chạm nhau khiến cô khẽ thở dài một tiếng đầy thỏa mãn.

Kinh Thiên Nguyệt xuy một tiếng "Bỏ tay ra."

Tiêu Nhung dụi mặt vào cổ Kinh Thiên Nguyệt, bướng bỉnh không chịu buông.

Điện thoại của cô bị vứt trên sàn nhà, tấm thảm mềm mại nên điện thoại chỉ lăn hai vòng.

Áo choàng tắm của Kinh Thiên Nguyệt vốn đã rộng thùng thình, nay lại bị cô ôm chặt ngang eo một cách bất ngờ. Khi cúi đầu, nàng chỉ thấy một tay Tiêu Nhung vẫn còn cầm bánh kem.

"Người em toàn mùi thôi."

Kinh Thiên Nguyệt bước về phía trước, Tiêu Nhung vẫn dính lấy nàng, giống như Kinh Thiên Nguyệt đang kéo một món đồ chơi nhung khổng lồ.

"Chị đau dạ dày à? Còn đau không? Có muốn đi bệnh viện khám không?"

Tiêu Nhung hơi buông tay ra, một tay liền vén áo choàng tắm thăm dò vào trong. Kinh Thiên Nguyệt giữ tay cô lại, "Em càng ngày càng bạo gan đấy."

Tiêu Nhung lùi lại một bước, "Tại chị chiều đó chứ."

Ban đầu cô không hề dám, thực ra đây là lần đầu tiên cô đến phòng của Kinh Thiên Nguyệt.

Kể từ khi Kinh Thiên Nguyệt đến chỗ cô trước.

Kinh Thiên Nguyệt bước đến kéo rèm cửa. Nàng đi một đôi dép lê, áo choàng tắm khá ngắn, vừa vặn che đến đùi trên.

"Em đi đây."

Tiêu Nhung cúi xuống nhặt điện thoại, đặt chiếc bánh kem lên bàn.

Kinh Thiên Nguyệt quay người, thấy Tiêu Nhung đã vươn tay kéo chốt cửa. Nàng suýt bật cười vì đối phương.

Cũng chẳng biết ai đã chọc giận ai.

"Sao lại mang bánh kem cho tôi?"

Kinh Thiên Nguyệt thực ra không hề đau dạ dày, Tiêu Nhung đương nhiên biết điều đó. Cô có thể nghe ra sự dỗi hờn trong giọng nàng, nhưng không dám nghĩ nhiều hơn.

Sợ rằng đó chỉ là do mình đa tình.

Bản thân Tiêu Nhung cũng ngửi thấy mùi lẩu trên người mình, loại nước lẩu bơ bò ấy.

Giờ phút này, cái cảm giác cay nóng đó còn bốc lên, dù cô rõ ràng chẳng ăn được mấy miếng.

Giọng nói cũng trở nên đau rát. Cô im lặng một lúc lâu, rồi mới nói: "Chỉ là muốn mang cho chị thôi."

Kinh Thiên Nguyệt à một tiếng, "Sao không mang cho đạo diễn Phương?"

"Không mang cho An Tương?"

"Không mang cho..."

Tay Tiêu Nhung nắm chặt chốt cửa, đến mức kim loại lạnh lẽo cũng sắp bị cô làm ấm lên. Lúc này, cô bỗng thấy thật áp lực.

Quan hệ trong đoàn phim thực ra khá thoáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!