Ngày hôm sau, đoàn người xuất phát đi chợ. Triệu Minh Nghiên vì hôm qua ăn hơi nhiều tương ớt của Lương Vũ Khôn mà bị nóng trong, khóe miệng nổi mụn nước, từ lúc dậy đã thấy tâm trạng chùng xuống.
Chợ ven biển cách khách sạn không xa. Khâu Mạnh Hà nói đi tìm xe, taxi quá đắt, cũng chẳng biết tìm xe kéo ở đâu.
Triệu Minh Nghiên: "Anh ơi, chương trình chúng ta chắc không phải là 'Ký Ức Biến Hình' đâu nhỉ?"
Thích Nhứ: "Ký Ức Biến Hình là cái gì?"
Lương Vũ Khôn bên cạnh giải thích một chút.
Tiêu Nhung và Kinh Thiên Nguyệt đứng cạnh nhau. Đạo diễn công bố quy tắc: năm người bốc thăm chọn xưởng mình muốn đến.
Trên đó viết rõ, cuối cùng sẽ có người dẫn đường địa phương đưa đi. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được một mảnh bản đồ kho báu. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ trước bốn giờ chiều thì sẽ phải tham gia trò chơi trừng phạt.
Triệu Minh Nghiên đã luống cuống, bởi vì cửa hàng ở chợ địa phương rất nhiều, hơn nữa có vài chỗ trông đặc biệt khó nhằn.
Dọc đường đi, chỉ riêng tiếng xe kéo thôi cũng đủ làm người ta phát điên. Kinh Thiên Nguyệt dựa vào Tiêu Nhung, nhưng lại không có phản ứng gì, ngược lại Thích Nhứ vẫn luôn trò chuyện với Khâu Mạnh Hà.
Hai người còn lại là Lương Vũ Khôn và Triệu Minh Nghiên cũng coi như là đồng nghiệp cũ, cả hai dứt khoát cùng nhau hát. Nếu không phải những ca khúc kinh điển của "Hoàn Châu Cách Cách" thì tốt rồi.
Nơi này đối với sáu người mà nói đều rất xa lạ. Tiêu Nhung đi theo người dẫn đường đến một xưởng chế biến thực phẩm ngầm. Biên tập viên giục Kinh Thiên Nguyệt đi đến địa điểm tiếp theo, nhưng Kinh Thiên Nguyệt không hợp tác: "Tôi nhìn xem có sao đâu."
Xưởng thấp bé, công nhân đội mũ rất đông, đều đang làm bánh quy, bánh nướng chảo, v.v. Tiêu Nhung lại rất có hứng thú, vừa đẩy Kinh Thiên Nguyệt ra ngoài: "Đừng nhìn nữa, chị đi đến chỗ chị làm việc đi."
Kinh Thiên Nguyệt nắm tay Tiêu Nhung một cái rồi mới đi.
Chỉ có Thích Nhứ và nàng ấy không tìm thấy xưởng của mình. Thời tiết rất nắng, hai người đều đội mũ.
Bậc thang ở chợ đều rất dốc. Thích Nhứ hỏi nàng: "Tiêu Nhung làm bánh chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?"
Kinh Thiên Nguyệt: "Em ấy chắc chắn sẽ lấy được rất nhanh."
Thích Nhứ: "Cô nghĩ ai sẽ chậm nhất?"
Kinh Thiên Nguyệt nhún vai: "Nếu không phải nấu ăn thì chắc không phải tôi."
Cao Tĩnh lẫn trong đội ngũ nhân viên công tác cười trộm, Kinh Thiên Nguyệt liếc cô ấy một cái.
Thích Nhứ: "Vậy thì thảm rồi, chắc là cái gì cô không nghĩ tới nhất thì cái đó sẽ đến."
Kinh Thiên Nguyệt quả nhiên phải đến một quán ăn ở chợ, làm một món ăn địa phương.
Thích Nhứ có chút vui sướng khi người gặp họa, vỗ vỗ vai Kinh Thiên Nguyệt: "Chúc cô may mắn."
Kinh Thiên Nguyệt hất tay nàng ra. Bộ đàm cài ở hông tiếng rè rè, nàng còn đẩy Thích Nhứ một cái: "Cút đi."
Một tập tổng nghệ phát sóng chỉ khoảng một tiếng rưỡi, nhưng đối với nghệ sĩ thì thời gian quay lại khá dài.
Người trong xưởng dạy Tiêu Nhung nhào bột. Bánh mì địa phương rất xốp, chẳng qua nhào bột phải nhào thật mỏng. Tiêu Nhung: "Cũng không giống như là bánh nướng đâu nhỉ."
Cô còn làm một động tác đập mạnh xuống, chiếc bánh trong tay quả thực bay lên.
"Đoạn này cắt đi, cắt đi xấu hổ chết mất."
Xưởng chế biến thực phẩm ngầm ánh sáng tối tăm, hơn nữa đặc biệt chật chội, vì những thực phẩm này đều làm thủ công, người cũng rất đông, thời tiết nóng cũng không có điều hòa, Tiêu Nhung đổ mồ hôi liên tục.
Trợ lý đang lau mồ hôi cho cô.
Cô vừa nhào bột vừa nói: "Em làm cho mọi người một cái nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!