Mi gian Bùi Vân Thư không khỏi cau lại.
Chúc Vưu bước gần về phía y, màn sương đang giăng quanh bờ ao cũng theo cử động của hắn mà lay động, Bùi Vân Thư gần như đã vùi cả cơ thể mình xuống nước, thấy hắn đã đi đến bờ ao, giơ tay lên nhanh chóng lập ra một cái kết giới bao vây toàn bộ ao nước.
"Không cần ngươi, " Thanh Việt kiếm phi thân tới, chắn trước người Chúc Vưu, "Ngươi đi ra ngoài đi."
Kết giới nổi lên từng con sóng gợn màu xanh, Chúc Vưu bị cản lại ở ngoài kết giới, hàng mày tuấn mỹ của hắn nhăn lại, "Vân Thư sư huynh, sư đệ chỉ muốn kì lưng cho huynh thôi mà."
Hắn duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào kết giới, mắt thấy kết giới chợt gợn lên mấy làn sóng như mặt nước, qua một khắc đã tiêu tán vào hư không.
Thoắt cái, Thanh Việt kiếm đã rời vỏ, tấn công về phía Chúc Vưu.
Chúc Vưu đang mang khuôn mặt của Vân Tiêu nhẹ nhàng tránh đi, đang định đưa mắt nhìn về phía đầm nước, nhưng nước đột nhiên dựng lên thành tường vây bốn phía, nhốt hắn vào một không gian nhỏ.
Bùi Vân Thư buộc đai lưng lên, nét mặt y nghiêm nghị, tay siết chặt Thanh Việt kiếm mới bay đến, bước đến trước mặt Chúc Vưu đang bị nhốt.
Cho dù là đang bị giam lại, nhưng người đang đứng ở bên trong cũng không có chút hoang mang nào, một đôi con ngươi đen bóng tham lam nhìn chằm chằm vào Bùi Vân Thư, ánh mắt kia như đã lâu lắm rồi chưa được nhìn thấy Bùi Vân Thư vậy, chỉ hận không thể một hơi nhìn hết trọn Bùi Vân Thư.
Trên tóc y vẫn còn đọng nước, lưng bị thấm ướt, nhưng Bùi Vân Thư bây giờ không dám phân tâm, y dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Chúc Vưu đang bị nhốt trong tường nước, "Vân Tiêu sư đệ?"
Vân Tiêu nhìn tường nước đang vây lấy mình, hắn thở dài, "Sư huynh, đây là ý gì?"
Đây là đang đùa với y, hay thật sự là một người khác?
Ánh mắt Bùi Vân Thư lướt qua từng chút một trên người Chúc Vưu, ở Tam Thiên phong nếu như không có sự đồng ý của sư tổ, thì không ai có thể vào được. Chúc Vưu, Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt, được y đích thân dẫn lên núi, đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng đối với những người khác, không có người dẫn đường đi, đúng ra là không thể nào lên được mới phải.
Nếu không phải Chúc Vưu, thì còn có thể là ai?
Bách Lý Qua? Sư tổ?
Nhưng lại không giống Bách Lý Qua, cũng không giống sư tổ.
Bùi Vân Thư càng nghĩ càng thấy mơ hồ, y đưa Thanh Việt kiếm ra sau lưng, nhưng cũng không buông tha hắn, "Đêm hôm khuya khoắt, sư đệ đến phòng ta làm gì?"
Nước từ trên tóc y tí tách rỏ xuống, một phần bị y sam thấm đi, một phần nhỏ xuống đất, Chúc Vưu nhìn chăm chú vào y, trong mắt như có gì đó hiện lên, nhưng rất nhanh đã lắng xuống.
"Sư huynh," Ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên oan ức, "Chuyện đầu tiên mà đệ làm sau khi tỉnh lại, chính là đến tìm huynh."
Mi tâm Bùi Vân Thư nhảy một cái, mang theo hơi nước xuất kích, đầu kiếm nhắm ngay lồng ngực kẻ trước mắt, lạnh lùng nói: "Cuối cùng thì ngươi là ai?"
Biểu tình trên mặt Chúc Vưu không đổi, hắn nghi hoặc khó hiểu nhìn Bùi Vân Thư, ánh mắt đó, lại có đôi chút giống Chúc Vưu.
Tường nước đang bao vây Chúc Vưu "rào" một tiếng trút xuống, Bùi Vân Thư bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ có thể nhanh chóng bày ra một cái kết giới cản không cho nước đổ xuống người, nước tràn ra khắp đất, Chúc Vưu đứng giữa hứng trọn, cả người đã ướt nhẹp.
Nhưng dường như Chúc Vưu cũng không quá quan tâm, mắt hắn híp lại, người chợt lóe lên, chỉ thoáng qua một cái Bùi Vân Thư đã bị hắn đè lên cửa gỗ được chạm khắc tỉ mỉ.
Cửa vang lên một tiếng chói tai.
"Sư huynh, sư huynh… Vân Thư sư huynh."
Lưng tựa lên cửa gỗ, không cần phải giả vờ gì nữa, vì vẻ mặt Bùi Vân Thư đã hoàn toàn trở nên nghiêm nghị.
Tay y không ngừng thi pháp tấn công vào kẻ trước mặt mình, hắn ta vững vàng chịu, nhưng hắn không có năng lực phòng ngự mạnh như Chúc Vưu, trên người đã rỉ máu, chỉ có cái tay đang siết chặt cổ tay của Bùi Vân Thư, khí lực lớn đến đáng sợ.
Hắn ta cố chấp gọi Bùi Vân Thư từng tiếng, giọng nói từ bình tĩnh dần dần trở nên đau đớn, rồi lại từ trong đau đớn trở về bình tĩnh, Bùi Vân Thư im lặng niệm kiếm quyết, Thanh Việt kiếm đang chậm rãi bay lên ở sau lưng hắn.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, bỗng nhiên hắn mở miệng: "Sư huynh, huynh muốn giết đệ sao?"
Tốc độ của Thanh Việt kiếm vẫn không giảm, duệ khí đâm vào thân thể, đầu kiếm xuyên qua từ vai hắn, máu đỏ sẫm nhuộm lên người Bùi Vân Thư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!