Sắc mặt đại sư huynh chuyển sang trắng xám trong nháy mắt, qua một hồi lâu lại khôi phục như bình thường, hắn nỗ lực cong khóe môi lên, lại không được mang bao nhiêu ý cười, "Sư đệ, huynh đã biết ý của đệ rồi."
Thu lại nụ cười, Vân Cảnh nhìn chằm chằm vào Bùi Vân Thư một hồi, quay đầu về phía sư tổ nói: "Vân Thư sư đệ phong thái tiên nhân, trong sư môn cũng là xuất chúng, nhưng sợ rằng sau này sẽ còn được thấy nụ cười của sư đệ nữa."
Sư tổ như không nghe thấy.
"Hẳn không chỉ là cười," Hắn nói, "Sợ là trong lòng sư đệ, con hay thậm chí là sư phụ chắc chỉ như người dưng qua đường."
Cuối cùng Vô Vong Tôn giả cũng liếc mắt nhìn sang hắn, ống tay áo trắng tinh phất lên, bao lấy Vân Cảnh đưa hắn bay đi ra xa.
"Tâm nó đã sinh ma," Sư tổ nói, "Ta đã đưa nó đến Tư Quá Nhai rồi, Lăng Dã, ngươi sắp xếp người đi hóa giải tâm ma của nó đi."
Lăng Dã chưởng môn trầm giọng đáp một tiếng vâng.
Người tu chân sợ nhất chính là tâm ma, Vân Cảnh tư chất xuất chúng, so với đồng lứa thì tu vi rất xuất sắc, Đan Thủy tông cực kỳ coi trọng hắn, nếu như xử lý không tốt tâm ma, sợ là con đường tu hành sau này sẽ vạn phần khó khăn.
Rốt cuộc là vì sao lại sinh tâm ma? Lăng Dã chưởng môn đảo mắt nhìn qua Bùi Vân Thư ở kế bên, thầm thở dài trong lòng.
Phân phó xong, Vô Vong Tôn giả nói: "Các ngươi quay lại đi."
Đại đệ tử của chưởng môn dẫn Vân Thư và Vân Man xuống bên dưới.
Mắt Vô Vong Tôn giả không một lần lướt sang.
Trước mặt có một chiếc bàn, bên trên là chén rượu ngon đã được rót đầy, màu rượu trong chén rất đẹp, hương rượu thanh đạm phản phất.
Hắn yên lặng nhìn chén rượu hồi lâu, sau đó nhấc lên, nắm trong tay nhẹ nhàng đảo hai vòng.
Rượu trong chén theo lay động, chỉ qua một cái chớp mắt, bên trong đã xuất hiện lên một hình ảnh.
Khuôn mặt của Bùi Vân Thư xuất hiện giữa Thủy Kính, chén rượu có to cũng chỉ đến thế, hình ảnh soi ra cũng chỉ có thể chứa đựng một người là y mà thôi.
Vô Vong Tôn giả lắc lư chén rượu, gương mặt của Bùi Vân Thư đột nhiên phóng đại lên.
Đôi mắt này, ánh nhìn vẫn là trong suốt, hàng dày dài như cánh bướm, y nhẹ nhàng buông thõng mi mắt, hàng mi cũng theo đó xuống tạo thành bóng râm.
Đuôi mắt nhàn nhạt, trắng tinh, sâu thẩm, không dư không thiếu phân nào.
Chén rượu khẽ run, trong chén hình ảnh lại chuyển một vòng, một đôi môi mềm mại bất ngờ xuất hiện.
Chỉ là không biết có phải là do ảo giác của Vô Vong Tôn giả hay không, mà bờ môi này, tựa hồ có hơi sưng lên một chút, như là đã bị đầu ngón tay nhiều lần xoa lên, vừa đủ độ căng mềm.
Vô Vong Tôn giả cúi đầu nhìn rất lâu, rồi mới cầm chén rượu đưa đến trước môi, môi khẽ nhếch lên nhẹ nhàng chạm vào rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.Bỗng nhiên Bùi Vân Thư có một cảm giác như đang bị theo dõi.
Y ngóng nhìn quanh người lại không phát hiện được gì, lại dùng linh lực dò xét một lần, cũng vẫn không thu hoạch được gì.
Khẽ cau mày, nhưng chỉ một chốc lát sau, cảm giác đó đã rút đi. Trong lòng Bùi Vân Thư thầm phòng bị, phân một nửa tâm thần ra để quan sát biến hóa quanh người mình.
Giải đấu đã bắt đầu, mỗi một trận đấu trên võ đài đều là các thanh niên tuấn kiệt phấn khích đối chiến với nhau, Bùi Vân Thư nhìn đến chăm chú, chỉ qua một ngày thôi, có cảm giác như mình đã học được thêm rất nhiều.
Đến tối, khi cùng Chúc Vưu trở về Tam Thiên phong thì y vẫn còn đang suy ngẫm phương pháp đối chiến của các vị sư huynh, Chúc Vưu thấy y chăm chú suy tư, cũng không động thủ động cước làm gì y, cả quãng đường bình an bay đến giữa triền núi.
Hoa Nguyệt đã chờ ở trong viện rất sớm, thấy hai người họ trở về thì lập tức nhào tới bên chân Bùi Vân Thư, dùng móng vuốt ôm cẳng chân mỹ nhân, vừa nhảy tưng tưng vừa nói: "Vân Thư mỹ nhân, Vân Thư mỹ nhân!"
Bùi Vân Thư nghe tiếng kêu chợt hồi thần trong suy tư, y bất khả tư nghị (không thể tin được) nhìn Hoa Nguyệt đứng bên chân, kinh hỉ vô cùng, "Hoa Nguyệt, ngươi biết nói rồi?"
Hai cái đuôi của Hoa Nguyệt đắc ý đung đưa, "Dù sao thì ta cũng là một mỹ nhân hồ ly xinh đẹp, mỹ nhân thì sẽ luôn được gặp may mắn mà."
Trong mắt Bùi Vân Thư ngậm đầy ý cười, y nghiêng đầu nhìn về phía Chúc Vưu, lúc này mới phát hiện ra Chúc Vưu đang bày kết giới, tri kỷ vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!