Nghe được câu truyền âm này của y, Chúc Vưu dùng vẻ mặt không gợn sóng cúi đầu xuống nhìn y.
Con ngươi đen láy bình tĩnh không lay động, Bùi Vân Thư rời khỏi người hắn, thấy ánh mắt của hắn, chợt có cảm giác như mình đang bắt nạt hắn vậy. Y không kìm được lòng mình giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào thái dương Chúc Vưu, "Phải ngoan."
Ngón tay y hơi điểm nhẹ, lạnh lẽo mới kéo tới vội vàng rút đi, ánh mắt Chúc Vưu dừng trên môi Bùi Vân Thư, qua một chốc, mới thấp giọng "ừ" một tiếng.
Hai người họ đứng cùng một chỗ với nhau, trông thật sự rất xứng đôi vừa lứa, tứ sư đệ dạo gần đây vẫn luôn lạnh lùng im lặng, trên khóe môi lại đang mang nụ cười.
Ngày ấy Vân Cảnh chạy từ đại điện ra đuổi theo y, tay còn chưa kịp chạm đến bả vai Vân Thư sư đệ, đã bị Thanh Việt kiếm vẽ một đường máu trong lòng bàn tay.
Vân Cảnh nhìn Bùi Vân Thư, lại nhìn sang vị sư đệ mới đến, mắt khẽ buông xuống.
Sư đệ nói y không thích người ngoài chạm vào mình, nhưng giờ khắc này rõ ràng là, tay của người sư đệ mới đến đó, đang khoác bên hông tứ sư đệ.
Là không thích người ngoài chạm, hay là không thích hắn chạm?Đại hội thu đồ vừa kết thúc, Bùi Vân Thư liền đi theo sư huynh ba người dẫn theo Chúc Vưu đi xuống dưới chân núi.
Tam sư huynh bay đến thành Khánh Hoà, đào dưới gốc cây liễu bên hồ ra mấy hũ rượu, sau khi mang rượu về, trông thấy Bùi Vân Thư thì cười nói: "Mới ngày nào ta còn nói đào rượu ra cho đệ uống, ai ngờ sau đó lại…"
Hắn mới nói được một nửa, bỗng nhiên lại dừng miệng, trầm mặc trong chốc lát, rồi xoay người trở về lấy chén uống rượu.
Bọn họ ngồi trong hậu viện của quán rượu, trả đủ tiền cho ông chủ, cơm nước dọn lên rất gọn gàng nhanh chóng, Bùi Vân Thư nghe nửa câu như thế, trong lòng âm thầm ghi nhớ, nhưng không có ý định hỏi ra, cầm đũa, gắp một đũa thịt gà cho Chúc Vưu.
Chúc Vưu vân đạm phong khinh ngồi xuống, vờ vịt đến là không dính bụi trần, đến khi Bùi Vân Thư nói với hắn, "Ăn đi."
Hắn mới động đũa, chỉ là động tác cầm chiếc đũa trông khá ngốc.
Tam sư huynh cầm chén uống rượu đến, nhị sư huynh liền bưng rượu lên bàn, đổ đầy rượu cho từng bát.
Rượu này không biết là tam sư huynh ủ từ khi nào, trong suốt óng ánh, rượu vừa mới khỏi bình, một làn hương nồng đậm mùi rượu lập tức lan tỏa đầy trong sân.
Bùi Vân Thư rất ít khi uống rượu, sau khi rượu đã vào tay, khẽ khàng nếm thử một ngụm, cảm thấy vị không tệ, bèn uống luôn một ngụm lớn.
Tam sư huynh ngồi một bên không kịp ngăn cản, dở khóc dở cười, "Sư đệ, rượu ta ủ hậu kình mạnh lắm, đệ đừng uống quá chén."
Chúc Vưu dừng đũa, không ăn thịt nữa, hắn nhìn chăm chú vào Bùi Vân Thư, ánh mắt hơi toả sáng, tựa như đang chờ đợi một cái gì đó.
Quả nhiên, chẳng qua bao lâu, Bùi Vân Thư đã ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chén rượu, hai mắt vô thần.
Y cúi đầu nhìn chén rượu, dường như trong chén rượu có thứ gì đó thú vị lắm, người ngoài gọi y, y như chẳng nghe thấy gì, một lọn tóc đen theo động tác của y mà rũ xuống vào trong chén rượu.
Đại sư huynh là người đầu tiên phát hiện ra y không đúng, hắn đi tới, định đỡ Bùi Vân Thư đứng lên, nhưng Bùi Vân Thư chợt nghiêng đầu liếc sang hắn.
Mắt y đỏ ngầu, mặt cũng đỏ, trong mắt là mê mang, đến khi nhìn thấy rõ người trước mắt là ai, lại vô ý thức rụt người ra sau trốn đi, trốn vào trong ngực Chúc Vưu.
Đại sư huynh im lặng nhìn y tránh mình, cụp mắt nhìn xuống hai tay đang vươn ra của mình.
Tay Chúc Vưu vòng quanh người y, vén gọn tóc hai bên mặt Bùi Vân Thư, ngửi ngửi mùi rượu trên môi y, cuối cùng cũng không hôn lên môi của y ở trước mặt các sư huynh đệ.
"Sư đệ," Đại sư huynh hỏi, "Có phải là đệ uống say rồi hay không?"
Bùi Vân Thư không trả lời, y lại đảo mắt nhìn xung quanh mình, lúc nhìn đến tam sư huynh thì chợt sững người, khi nhìn đến nhị sư huynh thì cả người lại run lên, kéo tay áo Chúc Vưu hòng muốn chui vào bên trong, dáng vẻ đó, như bị dọa sợ đến kinh hãi vậy.
Nhị sư huynh vô thức đứng dậy, "Vân Thư?"
Bùi Vân Thư cứng đờ người, y sững sờ nhìn qua, Vân Thành cũng đang không hiểu là có chuyện gì, lại nghe y hỏi: "Sư huynh, vì sao huynh lại muốn đánh gãy chân của đệ?"
Vân Thành ngơ ngác.
"Hồi nào…" Cổ họng của hắn khô khốc, "Ta đánh gãy chân của đệ hồi nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!