Mặt Bùi Vân Thư bị tên lưu manh vô lại này nâng lên, đầu lưỡi không ngừng rụt lại né tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị người đó bắt lấy, đầu lưỡi bị mút đến vừa đau vừa tê, chưa từng có người nào làm chuyện như vậy đối với Bùi Vân Thư cả, Bùi Vân Thư cảm thấy tay chân mình cũng bắt đầu trở nên vô lực, y bị cảm giác này làm sợ hãi, chợt quýnh lên, hung hăng cắn vào đầu lưỡi của người này.
Chúc Vưu bị y cắn một cái trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, máu giao long từ đầu lưỡi chảy vào trong miệng Bùi Vân Thư, hắn cụp mắt nhìn Bùi Vân Thư, yêu văn trông rất tà khí, nhưng con ngươi đen láy lại đầy nghi hoặc, "Ngươi cắn ta."
Cứ như hắn là có quyền được hôn Bùi Vân Thư, còn Bùi Vân Thư thì không được cắn hắn vậy.
Bùi Vân Thư: "Ngươi —— "
Nhưng y chỉ mới nói ra một chữ, người đó đã lại luồn đầu lưỡi vào trong miệng của y, không chỉ như thế, nội đan màu trắng trong cơ thể Bùi Vân Thư ngoan ngoãn thả ra một dòng linh khí, chữa trị cho vết thương trên lưỡi của tên lưu manh vô lại đó.
Giao long ôm chặt lấy y, mãi đến tận khi cả hai cùng rơi xuống, cái đuôi kia mới hóa lại thành chân người, nhưng hai tay vẫn không chịu buông Bùi Vân Thư ra, cánh tay nôn nóng vuốt ve qua lại trên lưng Bùi Vân Thư, y phục bị từng cái vuốt của hắn làm cho nhăn nhúm.
Bùi Vân Thư đẩy hắn ra, nét mặt vẫn cứng nhắc lạnh tanh, nhưng lại ửng đỏ lên, y nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới nhìn thấy rõ trong đây không chỉ có một con yêu quái, mười mấy cặp mắt cùng sáng rực lên trong bóng tối, giờ này khắc đang cùng chăm chú dán vào trên người Bùi Vân Thư.
Trong lòng Bùi Vân Thư chợt rùng lên, y dè dặt lùi hai bước về sau, nhưng vừa chân bước lui lại đã va vào lồng ngực của tên lưu manh vô lại kia.
Tên lưu manh chôn đầu vào trong cổ y hít sâu một cái, lẩm bẩm trong miệng gọi y: "Phu nhân."
Bùi Vân Thư thoáng dừng, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ.
Hắn gọi y là gì?
"Phu nhân," Giao long lại nắm cằm Bùi Vân Thư lên, duỗi đầu lưỡi đỏ tươi ra, lại một lần nữa không biết xấu hổ muốn từ khóe miệng tiến vào trong môi y, lời nói ra từ miệng đường hoàng hiên ngang lẫm liệt, "Cho ngươi cắn này."
"Chúc Vưu, sao ngươi có thể gọi phu quân là phu nhân?"
Bên cạnh truyền đến một giọng nói trong trẻo, trong lời nói mang theo không đồng tình, có một người chậm rãi đi tới, "Ngươi là phu nhân của phu quân, đương nhiên phải gọi phu quân là phu quân."
Cuối cùng thì người đó cũng từ trong bóng tối bước ra phía trước, thì ra là một vị yêu tướng thân khoác chiến giáp rất anh tuấn, người đó khom người cúi chào Bùi Vân Thư một cái, khóe miệng mỉm cười, nho nhã lễ độ nói: "Qua ra mắt phu quân, chắc hẳn trong lòng phu quân lo lắng rất nhiều, nhưng không cần phải nóng lòng, qua và phu nhân của phu quân không bị thương."
Đang quấn trên người y chính là giao long, vậy thì người này chắc là con hồ ly mà sư tổ nói.
Bùi Vân Thư không biết nên nói lời, y chỉ cảm thấy trời đất đảo điên, thần hồn hoảng hốt.
Y không hề quen biết con giao và con hồ ly này, lại chợt nhớ đến ngàn vạn tâm tình phức tạp trước đó, thì ra là nóng nảy muốn lấy tháp trấn yêu cho bằng được như vậy, là bởi vì y đã lấy hai vị phu nhân là yêu quái này sao?
Y, y sao có thể phóng đãng như thế!
Sắc thái trên mặt Bùi Vân Thư biến hóa không ngừng, Chúc Vưu vòng quanh y, lưu lại một cái hôn trên cổ y, sau khi nghe hết câu Bách Lý Qua nói, rất là không vui nhìn hắn, "Phu nhân là của ta."
Bách Lý Qua không hề e ngại, vẫn cứ không đồng ý nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn Vân Thư gọi ngươi một tiếng phu quân hay sao?"
Hai người bọn họ giao chiến, mười mấy yêu quái đang đứng nhìn xung quanh lại nói: "Bách Lý đại tướng, Chúc Vưu đại nhân đã nói người này là phu nhân của ngài ấy rồi, sao ngươi còn có thể tranh giành phu nhân với Yêu Vương đại nhân nữa?"
Bách Lý Qua trầm ngâm trong thoáng chốc, "Chẳng lẽ các ngươi là nghiêm túc thật sao?"
Chúc Vưu và Bách Lý Qua sau khi bị nhốt trong tháp liền một đường đánh thẳng tới tầng cao nhất, yêu quái mang ác nghiệt đã chết hết dưới trường thương rồi, chỉ còn lại đại yêu có thực lực mạnh, tất cả cùng đi theo hai người họ lên tầng cao nhất.
Nhưng sau khi lên tầng cao nhất, vẫn không tìm được lối thoát. Một đám đại yêu không biết đã bị nhốt bao lâu rồi cũng không biết gì, bèn quyết định thương lượng tại chỗ, nếu như người nào có thể phá được cái tháp trấn yêu này, bọn họ liền tôn người đó làm vương.
Bách Lý Qua chỉ cho bọn họ nói đùa thôi, bây giờ nhìn lại, chẳng lẽ là thật à?
Bùi Vân Thư đang hoang mang lo sợ cuối cùng cũng coi như là ổn định được tâm thần, y đi ra khỏi lồng ngực của Chúc Vưu, ngay dưới mười mấy cặp mắt đang dõi theo, chỉ có thể gắng gượng làm như không có chuyện gì xảy ra, "Dù ta không nhớ rõ các ngươi là ai, nhưng ta chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện lấy một lúc hai người đâu."
Bách Lý Qua ngẩn ra, "Ngươi không biết chúng ta là ai?"
Bùi Vân Thư gật gật đầu, không tự chủ nhìn về phía tên giao long vừa mới cưỡng ép hôn y.
Giao long như là không nghe thấy câu y vừa mới nói, biểu tình trên mặt không có một chút gợn sóng nào, đôi con ngươi đen láy vẫn cứ cố định trên người Bùi Vân Thư, thấy Bùi Vân Thư quay đầu nhìn sang hắn, đôi môi nhạt màu của hắn khẽ mở, nói: "Không sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!