Ánh trăng sáng trong, con hồ ly kia vừa nghe hai chữ "Hoa Nguyệt" thì cao hứng vô cùng, nhào người về phía Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư ôm nó lên, một cục lông nho nhỏ mềm mại ôm vào lòng thật sự rất thoải mái, y đè xuống tâm tình không tên trong lòng, vừa định nói gì, bên mặt chợt cảm thấy ấm áp.
Y kinh ngạc cúi đầu, thấy hồ ly đang ngượng ngùng chôn mặt vào trong ngực y, sau khi hôn một cái, hồ ly lông vàng đã xấu hổ đến biến thành hồ ly lông đỏ.
Bùi Vân Thư thấy con hồ ly như một đứa trẻ thích làm nũng, y dở khóc dở cười. Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã không còn sớm nữa, ôm Hoa Nguyệt đi vào trong phòng, tìm chỗ làm một cái ổ nhỏ cho nó, "Hoa Nguyệt ngủ trước đi."
Rồi y xoay người định đi, Hoa Nguyệt lại kéo áo y lại, trong mắt sốt ruột, như là đoán biết được Bùi Vân Thư muốn đi đến nơi nào vậy.
Bùi Vân Thư dừng lại, nhẹ nhàng vuốt lên lỗ tai nó, kéo móng vuốt của Hoa Nguyệt xuống, quyết đoán cầm Thanh Việt kiếm lên bay ra ngoài.
Buổi sáng đi dạo trần gian cùng với nhị sư huynh, đã mua được đồ, không biết sư tổ có thích hay không, Bùi Vân Thư vẫn muốn thử một lần.
Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng y không muốn lãng phí thời gian.Lúc Bùi Vân Thư lên đến đỉnh núi thì Vô Vong Tôn giả vẫn còn đang đả tọa, trong tĩnh thất lất phất từng tầng từng tầng sương trắng, như đang ở vùng cực băng.
Sư tổ mặc rất mỏng, trên hàng mi lấm tấm sương đã đông thành băng, khí tức nhàn nhạt, phảng phất như không còn hô hấp.
Dung mạo của hắn rất đẹp, chỉ là kiếm ý quá lạnh, Bùi Vân Thư nghiêng đầu nhìn một lúc, tóc đen lướt xuống từ bên vai, không biết đã chờ bao lâu, y mới không chịu nổi cảm giác rét buốt trong phòng, gọi một tiếng, "Sư tổ."
Sư tổ mở mắt ra, trong mắt không ánh lên bất cứ thứ gì, khi ngước mắt nhìn đến Bùi Vân Thư thì mới chợt lấp loé một cái, hàn băng giăng phủ căn phòng lập tức thối lui trong nháy mắt, như đất trời sang xuân.
Hắn đứng dậy đi về phía Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư lùi ra sau, hai người đi ra khỏi tĩnh thất, đến gian ngoài.
Sương đêm trên Tam Thiên phong rất dày, đọng lại thành hơi nước trên tóc Bùi Vân Thư, sư tổ nhìn giọt sương trên tóc, bất ngờ giơ tay chạm sang y.
Hàng mi của Bùi Vân Thư khẽ run, "Sư tổ?"
Thức hải lại rối bời, như có trăm nghìn cây kim nhỏ đang đâm vào thân thể, Vô Vong Tôn giả kìm nén mùi tanh nồng tràn lên cổ họng, bàn tay lại rất bình ổn lau đi nước đọng trên tóc y, trầm thấp đáp một tiếng.
Bùi Vân Thư nghiêng đầu đi, một lát sau, đột nhiên y nở nụ cười, ý cười nhợt nhạt, ngước mắt nhìn Vô Vong Tôn giả, "Sư tổ, đệ tử đến trần gian tìm được đồ cho ngươi."
Giọng nói của sư tổ lạnh lùng, đứng ngay trước mặt Bùi Vân Thư, lại nửa bước cũng không lùi về sau, "Vật gì?"
Chật vật ngày ấy dường như đã triệt để thối lui khỏi hắn, tướng mạo của hắn rất xuất sắc, biểu tình lại như băng như tuyết, hôm qua Bùi Vân Thư còn có thể khiến hắn mất đi bình tĩnh, nhưng hôm nay, hắn như đã dựng lên một tấm bình phong cứng rắn, đã cứng đến không thể phá vỡ.
Bùi Vân Thư cụp mắt, lấy trong tay áo ra một cái hộp gỗ tinh xảo.
Trên hộp gỗ chạm khắc cảnh mỹ nhân đang cầm quạt, mỹ nữ trong tranh dáng dấp thướt tha, sư tổ chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua một cái, lập tức đóng băng tại chỗ.
Bùi Vân Thư mở nắp hộp ra, son bên trong đỏ tươi như nhụy hoa, tựa hồ được ngưng tụ từ hoa nước, mang theo một mùi hương thơm ngát thoang thoảng.
Hàng mi dài như lông vũ của sư tổ run lên một cái, thì thầm nói rằng: "Đây là vật gì?"
"Đây là son, " Đầu ngón tay Bùi Vân Thư nhẹ nhàng quết lấy chút son, bôi lên mu bàn tay mình thành một vệt đỏ, y nhìn vết son đỏ vừa bôi trên tay, hỏi, "Sư tổ, người có thích không?"
Câu hỏi này rất nhẹ, vào tai Vô Vong Tôn giả lại như sấm bên tai.
Hắn siết chặt tay, móng tay làm tổn thương da thịt trong lòng bàn tay, mới có thể dùng một biểu tình bình thản không gợn sóng nói: "Cũng được."
Ánh mắt của hắn dán chặt lên trên mu bàn tay Bùi Vân Thư, tay Bùi Vân Thư trắng nõn sạch sẽ, chỉ có một vết son đỏ đâm thật sâu vào trong mắt người khác.
Vô Vong Tôn giả lấy một cái khăn lụa trong tay áo ra, nâng tay Bùi Vân Thư, lau đi vệt son cho y.
Tất nhiên hắn biết đây là thứ gì.
Khi hắn vẫn còn là Vân Vong, lúc xuống dưới núi mới chỉ liếc mắt một cái đã chọn trúng một hộp son, chỉ vì lúc đó trong suy nghĩ của, sắc môi của Vân Thư sư huynh luôn là màu trắng xám, nếu như được nhuộm đỏ lên, hẳn là sẽ hết sức động lòng người.
Nhưng mà Bùi Vân Thư lại không thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!