"Sư tổ," Giọt nước đọng trên mi mắt Bùi Vân Thư nhỏ xuống bên mặt Vô Vong Tôn giả, "Cho đệ tử được không?"
Vô Vong Tôn giả chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, phảng phất như có gió lạnh đang gào thét từ bên trong cơ thể, ngón tay đã bị đông lạnh đến cứng ngắc, như đang bên lằn ranh sinh tử bên cạnh, từ sinh thành tử, lại từ tử chuyển sinh.
Thần trí của hắn chậm rãi khôi phục thanh tỉnh, trong mắt quay về hờ hững, chỉ ánh mắt nhìn Bùi Vân Thư, mang theo một nỗi thống khổ bị chôn vùi dưới góc băng chìm.
"Trong cái tháp đó đang giam rất nhiều yêu quái, " Vô Vong Tôn giả nói, "Gần đây mới có thêm một con giao và một con hồ ly."
Cánh tay đang quàng trên cổ Vô Vong Tôn giả của Bùi Vân Thư chợt run lên một cái, y còn đang định nói gì đó, nhưng lại bị sư tổ ôm lên trên bờ, cả người sư tổ ướt nhẹp, mái tóc dài rối tung nhếch nhác sau lưng, duy có gương mặt lạnh lẽo như băng sương, xuất trần như tiên nhân.
Nước lạnh lướt từ y sam xuống, nước từ trên tóc rỏ xuống bị ngoại sam thấm đi, gió rét trong rừng se se lạnh, mặt của Bùi Vân Thư rất đỏ, đỏ đến kì lạ.
Da mặt y mỏng, chỉ chút hơi chút ửng đỏ lên, sẽ nhuộm từ bên mặt đến khóe mắt, đến cả vành tai trắng nõn như bạch ngọc cũng bị nhiễm sắc.
Sư tổ ngâm mình trong nước lạnh, ngước nhìn y đang đứng bên bờ, từ bên môi đột nhiên tràn ra một dòng máu tươi.
Hắn nhắm chặt mắt lại, nói với Bùi Vân Thư: "Nếu như ngươi muốn cái tháp đó, thì mang vật khác đến đổi."
Máu chảy dọc từ bên cằm hắn rơi xuống, Bùi Vân Thư lấy một cái khăn tay đã ướt đẫm trong tay áo ra, thay hắn lau đi từng chút, nhất cử nhất động, đều cất giấu cẩn thận và dịu dàng đến vô tận, "Sư tổ muốn thứ gì?"
Đôi môi lạnh lẽo của sư tổ mấp máy đôi lần, hắn nhìn chằm chằm vào Bùi Vân Thư, đáp: "Tùy ngươi định đoạt."Bùi Vân Thư bị sư tổ ôm về trong phòng.
Cảm giác nóng rẫy trong cơ thể đã tan, nước trên người cũng đã rút đi, sư tổ đặt y lên chiếc giường êm ái, cánh tay ôm Bùi Vân Thư vừa đi vừa run rẩy, nhưng lúc này đã bình ổn như thiết chưởng.
Đợi hắn đi khỏi, trong phòng trở lại yên tĩnh như cũ, Bùi Vân Thư đứng dậy rời giường, đến dục phòng tắm rửa.
Nước trong ao tắm thoải mái hơn trong hàn đàm không chỉ một chút, Bùi Vân Thư đến y phục cũng chẳng cởi, trầm mình xuống đáy áo, khép mắt, không biết lại nghĩ đến thứ gì.
Đến khi Thanh Việt kiếm đã mất kiên nhẫn phi xuống nước khều khều y, y mới lấy lại tinh thần, từ trong nước đứng lên.
Sư tổ muốn thứ gì?
Thiên tài địa bảo, mỗi một món pháp bảo tặng cho các đệ tử thân truyền hôm ấy đã đủ để khiến người nhận mừng rỡ vô cùng, sư tổ còn có thể thứ bảo vật quý giá gì đây?
Thanh Việt kiếm đẩy đẩy sau lưng Bùi Vân Thư đẩy y đến bên mép giường, âm thầm thúc giục y mau mau ngủ, dòng suy nghĩ của Bùi Vân Thư bị nó cắt đứt, chợt thấy buồn cười, lên giường nhưng không ngủ, mà ngồi xếp bằng đả tọa.
Chỉ là trôi qua một đêm, sáng hôm sau, y chợt sực tỉnh từ giấc ngủ say nồng.
Y đã nằm ngã trên giường, người co ro, bên trên còn đắp một tấm chăn thật mỏng.
Một phần tóc đen xõa ra, buông chạm đất, Bùi Vân Thư đứng dậy, chăn theo đó lướt xuống.
Từ khi nào mà y đã thích ngủ như vậy.
Nhưng cảm giác thoải mái sau khi được ngủ đủ giấc làm cho tinh thần cũng dễ chịu theo, ánh nắng sớm đã phủ kín ngoài phòng, tiểu đồng đang tưới nước cho linh thực, Bùi Vân Thư ra ngoài phòng, lẳng lặng nhìn hồi lâu, sau đó bước lên nhận thùng nước trong cậu nhóc, "Cay hoa này không thể tưới nhiều nước."
Tiểu đồng "A…" Một tiếng, ngượng ngùng nói: "Sư huynh, đệ nhìn nhầm."
"Để ta làm." Bùi Vân Thư múc một muỗng nước, tỉ mỉ tưới nước cho linh thực trong viện, hoa cỏ rất có linh tính, giọt nước vừa rơi xuống, đã lập tức vươn thân, sinh động vô cùng.
Chờ tưới nước cho linh thực xong rồi, Bùi Vân Thư ngẩng đầu, nhìn thấy một đạo bùa truyền âm bay đến trước mặt, y đưa tay tiếp được, bên trong lập tức truyền đến tiếng của sư huynh, "Sư đệ, đệ xuống núi một chuyến, sư huynh có đồ vật muốn tặng cho đệ."Bùi Vân Thư ngự kiếm bay xuống dưới núi, còn chưa đến gần, đã nhìn thấy Vân Thành đang đứng dưới chân núi.
Bên chân Vân Thành có một cái lồng sắt màu vàng, Bùi Vân Thư xuống kiếm, "Sư huynh."
Nhị sư huynh ngước mắt, trong con ngươi đen lấy ngập tràn ý cười, "Sư đệ."
Khi đã cách rất gần, Bùi Vân Thư mới nhìn rõ bên trong cái lồng đặt dưới chân hắn đang chứa thứ gì, đó là một con hồ ly màu nâu nhạt, chỉ là con hồ ly trông không được thông minh lắm, vừa mới nhìn thấy y, đôi mắt màu hổ phách dán chặt vào người y, ngơ ngác đến ngốc nhếch.
Nhị sư huynh nhìn thấy tầm mắt y đặt vào con hồ ly trong lồng, ý cười bên khóe miệng càng sâu thêm, ôn thanh nói: "Huynh sợ một mình sư đệ ở trên Tam Thiên phong thì cô đơn, nên bắt một con hồ ly đến cho sư đệ giải sầu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!