Chương 35: Sư tổ, có thể cho đệ tử cái tháp đó không?

Sư tổ cứ đứng bên vách núi, hắn nhắm mắt lại, như là thà ngã xuống vách núi, cũng không muốn liếc mắt nhìn Bùi Vân Thư một cái.

Gương mặt hắn như hoa đào, nhưng nét mặt lại lạnh lùng như ngọn thanh đang bên tượng Phật cổ, khí chất như tiên nhân hạ phàm, khi hắn dùng biểu tình đó để nhìn Bùi Vân Thư, trong miệng đó còn lẩm nhẩm Thanh Tâm Chú, khiến Bùi Vân Thư cảm thấy hoang đường vô cùng.

Ánh mắt Bùi Vân Thư dời từ trên người sư tổ sang vách núi đằng sau hắn.

Vách đá cao vạn trượng, đối với tu sĩ cũng chẳng tính là gì, huống chi là sư tổ ở Phân Thần Kỳ.

"Sư tổ," Y buông mắt, hàng mi dài rũ xuống tạo thành bóng râm trên bọng mắt, "Đệ tử muốn biết cái tháp đó là gì."

Vô Vong Tôn giả vẫn còn đang đọc Thanh Tâm Chú.

Giọng nói của hắn như băng, biểu tình như tuyết, dường như đến ngay cả lời của Bùi Vân Thư, cũng đã bị Thanh Tâm Chú ngăn cách ở bên ngoài.

Cuối cùng Bùi Vân Thư cũng đã quay lưng rời đi.

Sau khi y đi rồi, Vô Vong Tôn giả mới dám mở mắt ra, hắn nhìn chỗ mà Bùi Vân Thư đứng ban nãy, chỉ mới đưa mắt sang thôi, đã không dám đảo lại lần nữa.Bùi Vân Thư ngự kiếm đến Tàng Thư Các.

Tàng Thư Các của Đan Thủy tông tàng thư có rất nhiều sách, các loại tâm pháp đạo pháp, càng lên cao, thì thư tịch thì càng quý, cũng khó vào hơn, nhưng lần này Bùi Vân Thư đến quầy tạp thư, chỗ này thì đơn giản hơn nhiều.

Y lần từng quyển từng quyển sách trong kệ tạp thư tìm sách giảng giải về pháp bảo, lật xem không biết bao nhiêu quyển sách, đến tận khi mặt trời xuống núi, y mới tìm thấy tòa bảo tháp hai màu đen trắng trong sách.

Thì ra là một bảo tháp trấn yêu.

Ngón tay Bùi Vân Thư lướt qua ba chữ đó, bình tĩnh nhìn theo, chỉ cảm thấy hai mắt khô cay, là do đọc nhiều sách quá nên mắt bị cay.

Có đồng môn đi qua ngang qua bên người, Bùi Vân Thư khép sách lại, cầm quyển sách này rời khỏi Tàng Thư Các. Ngoài trời đã giăng kín mây tím, y sững sờ nhìn thật lâu, đến khi nghe thấy tiếng của vị trưởng lão gần đó kêu, mới chợt lấy lại tinh thần, bay về phía Tam Thiên phong.

Thật là kỳ lạ.

Bùi Vân Thư đưa tay đặt lên vùng đan điền.

Cái tháp đó có quan hệ gì với y? Mà khiến cho kiếm bản mệnh của y vội vàng đến thế, còn cả viên nội đan màu trắng trong cơ thể cũng không gấp gáp theo?

Dù y không biết nội đan màu trắng đó đến từ đâu, nhưng qua một hồi kiểm tra thì chỉ trăm lợi không hại. Hẳn là như vậy, vì nếu như nó có ác ý, thì sớm đã phá huỷ Kim Đan của y rồi, sao còn chữa thương cho y nữa.

Có rất nhiều thứ, dù là sự hay là vật, ký ức như một sợi dây xích bị cắt đứt, nơi kia ngắn đi một đoạn, chỗ này mất một khúc.

Hôm qua nhị sư huynh muốn bắt mạch y, do y bị bệnh? Sao y lại không nhớ mình đã bệnh khi nào.

Y từ từ suy nghĩ, một đường bay thẳng tới Tam Thiên phong, vừa về đến phòng đã lập tức điểm đèn, tiếp tục lật xem quyển sách kia.

Thế nhưng y xem đi xem lại nhiều lần, trong sách chỉ viết là tháp dùng để trấn yêu, còn cách dùng như thế nào, giải ra sao, lại không nhắc một chữ.

Bùi Vân Thư khép sách lại, bước ra khỏi phòng, dõi mắt nhìn ra ngọn núi ở xa tít tắp.

Y muốn thấy cái tháp đó lần nữa.

Phải làm sao, mới có thể thấy cái tháp đó đây.Hôm sau trời vừa sáng, Bùi Vân Thư hứng sương lạnh đứng trước cửa phòng sư tổ.

Trên tóc y phủ đầy sương, hàng mi dài đọng giọt sương, chân trời điểm đen dần sáng lên, người bên trong vẫn chưa thấy ra.

Bùi Vân Thư lẳng lặng chờ, nhưng đến khi ngày đã sang trưa, vẫn chưa có ai bước ra.

Y bước lên phía trước, nhẹ giọng kêu: "Sư tổ."

Trong phòng không có tiếng đáp lại, Bùi Vân Thư đẩy cửa ra, bên trong đã thiếu đi một bóng người, trên bàn, đã không còn toà tháp trấn yêu kia.Ba ngày liên tiếp, Bùi Vân Thư vẫn không tìm thấy sư tổ.

Nếu như sư tổ không muốn gặp y, chỉ cần bày kết giới ra là được, một đệ tử Kim Đan nho nhỏ như Bùi Vân Thư, có thể xông được vào sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!