Chương 29: Động tình

Chìa khoá nằm trong lòng bàn tay Hoa Nguyệt rung chừng một khắc, Bùi Vân Thư chợt thấy sau lưng có người dán ánh mắt vào.

Y theo trực giác nhìn về phía sau, trùng hợp đối diện với một đôi mắt hẹp dài rực rỡ như ánh dương kiêu ngạo, tóc bên thái dương của chủ nhân cặp mắt hơi loạn, môi mỏng hơi cong, dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên vui mừng lại rất nho nhã lễ độ.

Thân mang áo giáp, lại như là một vị thư sinh.

Hoa Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn chiếc chìa khoá đang rung trong tay, Bùi Vân Thư đưa tay ra phía trước che lên, giữ chặt chiếc chìa khoá không ngừng rung, y đưa lưng về phía hồ yêu trên đài kia, thấp giọng nói với Hoa Nguyệt: "Xoay người."

Hoa Nguyệt ngước mắt nhìn y, ánh mắt mờ mịt, "Mỹ nhân?"

Bùi Vân Thư nói: "Hoa Nguyệt, nghe lời ta."

Hồ ly thoáng sợ trong lòng, ngoan ngoãn quay người. Bùi Vân Thư một tay nắm chặt chìa khoá, một tay kéo cổ tay Hoa Nguyệt, mang theo hắn từ trong góc xó lặng lẽ đi ra ngoài.

Đến khi rời khỏi nơi đó, Bùi Vân Thư mới buông Hoa Nguyệt ra, sau khi mở lòng bàn tay, cái chìa khóa trong lòng bàn tay đã quả nhiên đã ngừng rung.

Hoa Nguyệt "a" lên một tiếng nho nhỏ, Bùi Vân Thư tưởng rằng hắn hiểu được, ai ngờ Hoa Nguyệt tiện tay cầm chìa khoá lại, sau đó đau lòng nhìn lòng bàn tay Bùi Vân Thư, "Chìa khóa in dấu sâu quá, mỹ nhân, có đau không?"

Tay của Bùi Vân Thư đương nhiên không còn giống như trước đó nữa, không những không còn trắng nõn thon dài như ngọc Dương Chi, trái lại móng tay hiện lên màu xanh, trên cánh tay đầy quỷ khí đen thui, không giống như trong mắt của Hoa Nguyệt, Bùi Vân Thư qua lớp mặt nạ, là hoàn toàn không có chút hơi người nào cả.

Được Hoa Nguyệt cẩn thận quan tâm bằng vẻ mặt đau lòng đó làm Bùi Văn Thư luôn có cảm giác cảnh tượng này trông thật sự rất kỳ quái, nhưng y không từ chối sự quan tâm của Hoa Nguyệt, mà khẽ gật đầu một cái, "Không sao."

Hồ ly đang định xoa cho mất dấu trong lòng bàn tay y, đột nhiên nhớ lại Chúc Vưu đại nhân còn nằm trong tay áo Vân Thư mỹ nhân, tay chân hắn lập tức ngoan ngoãn lại, không dám động tay động chân với Vân Thư mỹ nhân nữa, nghi hoặc hỏi: "Mỹ nhân, chợ yêu ma còn chưa bắt đầu tiệc cuồng hoan nữa, sao chúng ta lại rời đi chứ?"

"Tiểu hồ tôn nói rất đúng, " Đột nhiên sau lưng họ truyền đến một tiếng nói trong trẻo sang sảng, "Phu nhân, vì sao vừa gặp được ta, đã vội vàng bỏ đi rồi?"

Lông cả người hồ ly dựng hết cả lên, "Ngươi gọi ai là tiểu hồ tôn, gọi ai là phu nhân hả?!"

Hồ yêu mặc áo giáp ánh bạc bước ra từ khúc ngoặt, ý cười dịu dàng bước tới, nhưng không nhìn Hoa Nguyệt, mà đi thẳng tới trước mặt Bùi Vân Thư, rồi văn nhã hữu lễ bái chào Bùi Vân Thư, "Cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy phu nhân rồi, quả thật là may mắn của qua (1)."

Bùi Vân Thư tránh hắn thi lễ, "Ngươi…"

Nói ra đúng thực là hổ thẹn, nếu như người trước mắt thật sự là tượng đá hồ ly bên trong vách núi của bí cảnh kia, thì y và Hoa Nguyệt thật sự đã chiếm không ít lợi của người ta.

Đầu tiên là chưa qua sự đồng ý của người ta, tự ý coi hắn là nhánh cỏ cứu mạng, sau này còn được cả một cái bí cảnh, nếu bây giờ nói rõ ra ai là kẻ thua thiệt lớn nhất, không hề nghi ngờ chính là người trước mắt.

Nhưng Bùi Vân Thư còn chưa nói xong, Chúc Vưu trong tay áo đã thò đầu ra.

Lúc này tuy hình dáng hắn nhỏ, nhưng sừng rồng vuốt rồng đầy đủ, hồ yêu nhìn tiểu giao chui ra từ trong ống tay áo Bùi Vân Thư, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, hắn ngước mắt lên nhìn Bùi Vân Thư, trong con ngươi một nửa là kinh hỉ, một nửa là không dám tin, "Thì ra phu nhân có năng lực lớn vậy sao! Mới bái đường với ta, mà đã sinh cho ta một tiểu giao long rồi sao?"

Bùi Vân Thư: "…"

Nhất thời y không biết nên nói gì.

Giao long bò ra từ trong tay áo Bùi Vân Thư, đảo mắt hóa thành hình người. Giao long tuấn mỹ cao lớn hiện ra trước mặt hồ yêu, cánh môi nhạt màu để kề sát vào bên tai sửu quỷ, đến gần định hôn.

Bùi Vân Thư tránh một chút, đã không muốn để ý đến tên giao long trong đầu lúc nào cũng chỉ có hôn hôn cọ cọ này nữa.

Hồ yêu hứng thú nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, giờ thì đã hiểu, "Thì ra đây không phải là con trai mà phu nhân sinh cho ta, mà là gian phu của phu nhân."

Hắn vấn tóc cao cao, tư thế hiên ngang, nói một câu lại tiếp một câu, khiến cho người ta ngay cả phản bác đều không biết nên phản bác ra sao.

Lúc này Hoa Nguyệt mới phản ứng được, sắc mặt hắn biến đổi, chạy đến chặn trước người Bùi Vân Thư quay mặt đối diện với hồ yêu, "Ngươi nói ngươi tên gì?"

Trong mắt Bách Lý Qua sáng ngời, hắn nhìn tiểu hồ yêu, khẽ mỉm cười, người mặc chiến giáp, duệ ý như gió, "Tại hạ là Bách Lý Qua."Khi Vân Thành một thân một mình đạp kiếm đến, chợ yêu ma đã vào buổi hoàng hôn.

Hắn xuống kiếm, bước chân dễ dàng tiến vào cửa nhà Quỷ Y, vừa vào cửa đã nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, "Sư đệ của ta đâu?"

Quỷ Y vẫn đang nấu thuốc, bàn tay hiện lên màu xanh của hắn nắm lấy dược liệu, nói bằng giọng điệu chậm rì rì: "Sốt ruột cái gì, hôm qua ta đã nói sư đệ ngươi hoàng hôn mới lại đây, hẳn cũng sắp đến rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!