Hai người bọn họ chỉ mới rời đi trong nháy mắt ngắn ngủi, lúc trở ra, linh khí bên trong hang núi đã nồng nặc đến có thể tích thành nước.
Hồ ly hít sâu mấy hơi, trong lúc đó thoáng qua, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình nhộn nhạo, khuôn mặt hắn đã đỏ lên, dịu dàng nói: "Mỹ nhân, linh khí trong này thật thoải mái."
Bùi Vân Thư ngồi xếp bằng trên mặt đất, so với Hoa Nguyệt đang thích ý, thì y lại khó chịu hơn nhiều, bởi vì tất cả linh khí đều đang xông vào trong cơ thể y, linh khí bên trong bí cảnh dồn dập mà tinh khiết, lại tăng thêm rất nhiều khó khăn cho y.
Y nhắm mắt lại, chấn chỉnh lại tâm tình mình, đem những linh lực này dồn tụ vào trong đan điền.
Viên nội đan màu trắng trong cơ thể y cũng đang chậm rãi tiếp cận những luồng linh khí này, Bùi Vân Thư vẫn chưa tách nó ra, linh khí đã bắt đầu điên cuồng dồn nén, đang ngăn chặn ở ngay cửa miệng kết đan, nội đan màu trắng, hốt nhiên chạy tới trung gian vùng linh khí.
Bùi Vân Thư hít vào một ngụm khí lạnh, còn định tách nó ra, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Linh khi bên ngoài càng lúc càng vọt tới nhiều hơn, nếu chỉ là kết cái đan, linh lực như thế này cũng đã đủ rồi, nhưng viên nội đan không thuộc về y thực sự rất biết hút, cứ hút lấy hút để, càng nhiều linh khí vọt trong cơ thể hơn nữa, Kim Đan đã kết thành.
Trong nháy mắt Kim Đan vừa kết thành, linh khí trong không khí lập tức ngưng trệ xuống, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, viên nội đan trắng loáng, đảo mắt đã dung hợp với Kim Đan!Kiếp trước Bùi Vân Thư cũng đã kết đan, nhưng so với lúc này, lại là khác nhau một trời một vực, có lẽ là do linh khí bên trong bí cảnh rất tinh khiết, cũng có lẽ là do viên nội đan trong cơ thể kia.
Ngay lúc Hoa Nguyệt đem nội đan của Tứ Nguyệt Tuyết Thụ đút cho Bùi Vân Thư thì Bùi Vân Thư ngay dưới tác dụng của nội đan đã khôi phục được ý thức, chỉ là tay chân không thể cử động, bây giờ thì đã không thể trả lại nội đan cho hồ ly nữa, Bùi Vân Thư hổ thẹn vô cùng.
Hồ ly nhìn ra được, ánh mắt linh động xoay chuyển một cái, đột nhiên che mặt bắt đầu trốn đi, "Mỹ nhân…"
Hắn muốn nói lại thôi, khóe mắt xinh đẹp bức người đảo qua Bùi Vân Thư, như là yêu quái dụ dỗ người sa đọa trong thoại bản, sự xấu hổ ướt át như sương mai, "Ngươi có đồng ý ký khế ước với ta hay không?"
Bùi Vân Thư hơi kinh ngạc, rồi khuyên nhủ: "Tự do tự tại rất tốt, vì sao lại muốn ký khế ước với tu sĩ?"
Hoa Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, cũng không nhịn được gật đầu, "Mỹ nhân nói rất đúng, ta thích người đẹp như vậy, đương nhiên muốn đi ngắm nhìn hết tất cả mọi mỹ nhân trên thế gian. Như là tiểu sư đệ của Vân Thư mỹ nhân, cũng là một vị lang quân xinh đẹp, môi hồng răng trắng, dung mạo đó đúng là dành cho hồ ly thích."
Hắn lại nhớ tới tiểu sư đệ của Vân Thư mỹ nhân, nhớ lại chuyện hắn tính hôn trộm Vân Thư mỹ nhân, hồ ly lén lút liếc nhìn Bùi Vân Thư một cái, quyết định không đem chuyện này nói cho mỹ nhân.
Tiểu sư đệ của mỹ nhân trông đẹp mắt như vậy, nếu như hắn nói cho Vân Thư mỹ nhân là tiểu sư đệ của y quý mến y, chẳng phải là hắn và giao long đại nhân đều không còn cơ hội hay sao?
Giao long đại nhân còn đỡ, ít nhất còn từng được âu yếm, đáng thương cho con hồ ly hắn đây, đến ngay cả tay của Vân Thư mỹ nhân còn chưa chạm được mấy lần.
Linh khí trong động chậm rãi tản đi bớt, Bùi Vân Thư dừng một chút, "Tiểu sư đệ đúng thật là rất đẹp."
Nói xong câu đó, y đi đến bên giường, đang định cất khăn và chậu mình đã dùng rồi, nhưng chợt nhớ ra, túi trữ vật của vẫn còn để ở chỗ của Chúc Vưu.
Trước đó không thể dùng linh lực, y cũng để Thanh Việt kiếm ở trong túi luôn.
Bùi Vân Thư nhanh chóng đi ra ngoài, lại nhớ là mình không có kiếm để ngự, y buộc phải nhìn về phía hồ ly, "Hoa Nguyệt, ngươi có thể mang ta đi tìm Chúc Vưu hay không?"
Hồ ly ưỡn ngực ngẩng đầu, "Mỹ nhân yên tâm, ngươi đi đâu thì ta đi đó. Cho dù là giao long đại nhân có nằm dưới tầng thứ mười tám trong mười tám tầng địa ngục, ta cũng sẽ dẫn ngươi tìm ra giao long đại nhân cho bằng được. Mà đương nhiên là giao long đại nhân làm sao lại lọt được đến tận tầng mười tám chứ? Đại nhân uy phong lẫm liệt như vậy, tu vi cao thâm, cứ đảo hết một vòng trong bí cảnh, chỗ nào thấy có uy nghiêm mạnh nhất, thì đích thị là chỗ của giao long đại nhân rồi."
Hắn lấy một chiếc thuyền to cỡ lòng bàn tay trong túi trữ vật ra, truyền linh khí vào bên trong, mắt thấy thuyền đột nhiên lớn lên, miễn cưỡng lấp đầy sơn động, vừa vặn có thể chứa được hai người họ.
Bùi Vân Thư phóng lên thuyền, chiếc thuyền nhỏ tinh xảo vừa mới đi ra khỏi sơn động, đã gặp ngay các sư huynh đệ đang ngự kiếm trên không.
"Sư đệ đi đâu vậy?" Đại sư huynh hỏi.
Bùi Vân Thư hoàn hồn lại trong lo lắng, y chấn chỉnh lại tinh thần, thi lễ một cái với các sư huynh, nói: "Đa tạ các sư huynh nhóm đã hộ pháp cho Vân Thư."
Tóc đen trên lưng y theo động tác đó lướt xuống từ bên hông, làn da ửng hồng trước đó đã không còn, y ước chừng thấy thời gian thi lễ đã được rồi, chờ mỗi vị sư huynh tạ lễ xong, mới chậm rãi thẳng lưng lên.
"Sư đệ không cần khách khí, " Vân Thành cười một tiếng, "Tứ sư đệ vẫn chưa trả lời cho sư huynh biết, đệ muốn đi đâu?"
Bùi Vân Thư nói: "Sư huynh, Thanh Việt kiếm của ta bị rơi trong bí cảnh, cho nên ta với Hoa Nguyệt cùng đi tìm."
Tam sư huynh phe phẩy quạt giấy, kinh ngạc, "Thanh Việt kiếm bị mất?"
Thanh Việt kiếm là pháp bảo bản mệnh, ngay cả Thanh Việt kiếm còn có thể làm mất, nói ra câu này, tai Bùi Vân Thư cũng đỏ bừng cả lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!