Đại sư huynh múc chút nước sạch, lại làm ướt khăn mặt, rồi mới quay về trong hang.
Không biết có phải là Bùi Vân Thư bị nóng hay không, mà trên mặt đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, hai bên tóc mai dính bết vào trán, nhìn vô cùng khó chịu.
Vân Cảnh cầm cái khăn đã ngâm nước lạnh, lau đi mồ hôi trên cho y, vừa mới lau xong, Vân Vong liền đi vào.
Hình như Vân Vong vừa mới xuống nước bơi một lúc, tóc và y sam đều ướt nhẹp nước, nhỏ theo bước chân của hắn thành một đường vào đến trong sơn động, bất chợt trong sang, tơ máu trong mắt hắn đã dày đặc hơn.
"Tiểu sư đệ," Đại sư huynh nhăn mày, đứng dậy đi về phía hắn, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Vong chậm rãi lắc đầu, dùng dư quang liếc qua Bùi Vân Thư vẫn đang nằm trên giường đá, hàng mi dài như cánh bướm của hắn nhẹ nhàng run lên một cái, nhấp nháy buông xuống che đi đôi mắt, "Sư huynh…"
Tuổi hắn vẫn còn nhỏ, dáng vẻ bây giờ lại vô cùng chật vật, như một đứa trẻ không có nhà để về, đáng thương đến mức khiến người thương tiếc.
Đại sư huynh xua đi hơi nước trên người hắn, lại lấy trong túi trữ vật ra một tấm áo choàng thật dày, choàng lên trên vai tiểu sư đệ, rồi mới hỏi tiếp: "Tiểu sư đệ, đây là làm sao?"
"Đại sư huynh, " Vân Vong mím môi, trong mắt đầy ánh nước, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía sư huynh, "Hồi nãy Vân Vong định hái một ít trái cây ở trong rừng, không ngờ gặp phải một con rắn nhỏ, màu sắc sặc sỡ, hình như là kịch độc."
Mi tâm của đại sư huynh cau chặt, lo lắng nói: "Nó có cắn ngươi không?"
"Không có," Dường như Vân Vong vẫn còn rất sợ hãi, "Cũng may là có Thao Thiên thú ở kế bên, đã giết chết con rắn đó rồi, chỉ là Vân Vong không cẩn thận, bị dọa đến trượt chân rơi xuống hồ."
Vân Cảnh lo hắn bị hoảng sợ, an ủi dỗ dành hắn.
Biểu tình của Vân Vong ngoan ngoãn, yên lặng lắng nghe lời đại sư huynh nói, dư quang lướt qua vị trí mà đại sư huynh ngồi xuống ban nãy trên giường đá, cụp mắt, che dấu tâm tình trong mắt.
Trong chậu nước đặt bên giường, tấm khăn chậm rãi chìm xuống đáy chậu.
Bùi Vân Thư vẫn nằm trên giường, nhưng đã không còn ai đến bên.Sau khi nhận được bùa truyền âm, Vân Thành và Vân Man nhanh chóng quay trở về sơn động, chỉ là hai người bọn họ vừa đáp xuống đất, lập tức cảm giác được bên trong có gì đó không ổn.
"Vân Thư sư đệ cứ một mực ngủ mãi đến bây giờ, người lại nóng lên," Sắc mặt đại sư huynh hơi trầm xuống, nhìn về phía Vân Thành, "Mồ hôi lạnh ra ướt cả người."
Hồ ly ở kế bên đang sốt ruột muốn chết đi được, theo lý thuyết thì đối với vạn yêu trong thế gian, nội đan của thụ yêu đã nhu hòa lắm rồi, huống chi là Tứ Nguyệt Tuyết Thụ vốn là tinh hoa được thiên địa đúc thành, nội đan còn là thánh vật để chữa thương, thế mà loại bảo vật như vậy, tại sao cho mỹ nhân dùng lại thành ra không ổn?
Vân Thành thở dài, "Các ngươi không nên vây quanh sư đệ."
Đại sư huynh kéo đám sư đệ của mình, nhường chỗ cho hắn.
Vân Thành thi một cái tịnh thân thuật lên người, xóa hết một thân phong trần mệt mỏi rồi mới ngồi xuống bên giường. Hắn cầm lấy tay Bùi Vân Thư, đầu ngón tay điểm lên trên cổ tay y, bắt mạch cho sư đệ.
Phần da thịt lộ ra ngoài của Vân Thư sư đệ đã nhuốm một lớp màu hồng nhạt mỏng, đến cả đầu ngón tay cũng đã ửng lên phấn hồng nhàn nhạt. Vân Man đứng bên cạnh nhìn thao, đột nhiên tiến lên trước một bước, nhấc tấm chăn mỏng lên, cởi đai lưng của Bùi Vân Thư ra, tháo lỏng nội y trên người sư đệ ra, lại lấy cây quạt dắt bên hông ra, nhẹ nhàng đưa đến vài luồng gió mát từ ngoài động cho y.
Gió thổi qua khuôn mặt Bùi Vân Thư, làm lọn tóc ướt mồ hôi của bay bay, sợi tóc đen vẽ thành vô số đường cong trong không khí, cuối cùng cũng giúp cho mi tâm nhíu chặt của y thoáng giãn ra một chút.
Nhưng mày Vân Thành lại từ từ nhăn lại.
Biểu tình này của hắn khiên người nhìn thấy trong lòng sinh bất an, đại sư huynh hỏi: "Vân Thành, sao vậy?"
Vân Thành lắc đầu, buông cổ tay Bùi Vân Thư ra, dùng mu bàn tay thăm lên gò má y, nhiệt độ nóng bỏng kéo tới, nóng rẫy như lửa thiêu.
Vân Thành cũng không thả tay xuống ngay, mà dần dần lần xuống phía dưới, lần lượt khám xem nhiệt độ trên cổ tiểu sư đệ, rồi đến xương quai xanh, khi tay hắn sắp xuống càng thấp hơn nữa thì Vân Vong ở phía sau đột nhiên lên tiếng, "Nhị sư huynh, ngươi đang làm gì vậy?"
Trong giọng nói của hắn mang theo nghi hoặc, như là không hiểu vì sao chữa bệnh còn phải lần tìm trong y phục của bệnh nhân.
Động tác trên tay Vân Thành ngừng lại, nhẹ nhàng nhấc lên góc áo bên eo Bùi Vân Thư, ôn thanh nói: "Tiểu sư đệ, đương nhiên là huynh đang khám bệnh cho tứ sư huynh của ngươi rồi."
Hắn nhẹ tay nhẹ chân luồn tay vào bên trong, chỉ vừa thoáng chạm vào, ai cũng đều có thể trông thấy rõ ràng, Bùi Vân Thư bị cảm giác lạnh lẽo trên đầu ngón tay lạnh như băng của hắn làm giật mình theo bản năng.
Lần này như chạm phải một chốt mở nào đó, trong nháy mắt bầu không khí trong động cũng theo dó màngưng trệ, Vân Thành hơi nhướng lông mày, đầu ngón tay lạnh lẽo lại hời hợt điểm nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!