Chương 103: Kết cục

Nói thật, đi giành linh dịch với một con rồng con còn chưa phá xác là da mặt Bách Lý Qua đủ dày, thì vẫn còn có chút xấu hổ.

Mà cách để hắn giải trừ lúng túng, chính là không ngừng trêu chọc trứng rồng.

Không đến hai ngày, hắn đã vượt qua Chúc Vưu, biến thành kẻ đáng sợ nhất trong lòng trứng rồng.

Mỗi lần nhìn thấy Bách Lý Qua, trứng rồng thì sẽ nằm nhoài trong lồng ngực cha rồng hòng muốn che chắn mỗi một phần vỏ trứng trên cơ thể mình, nhưng nó càng sợ, Chúc Vưu lại càng cau mày quăng nó cho Bách Lý Qua giày vò.

Bách Lý Qua trêu ra lạc thú, dù cho phải ngày ngày hấp thu linh dịch thì cũng không thấy khổ sở gì, "Chơi với rồng con thật sự vui quá, Vân Thư, có thể tìm cho ta một con không?"

Bùi Vân Thư ở bên cạnh đang nghiền linh thực, đáp: "Ngươi tưởng trứng rồng là cục đá ngoài đường, đi đâu cũng thấy à?"

"Một ngày làm thầy cả đời là cha, không bằng để rồng con bái sư ta đi?" Bách Lý Qua linh quang chợt lóe, cười ha hả nói, "Ta cũng là một vị sư phụ lợi hại lắm đó."

Hoa Nguyệt bất mãn nói: "Lão tổ, ngươi thật sự quá gian trá, không thể làm thiếp cho Vân Thư mỹ nhân, nên tính dùng cách này để rồng con đại nhân gọi ngươi là phụ thân sao?"

"Rồng con đại nhân?" Bùi Vân Thư buồn cười nói, "Hoa Nguyệt, vì sao ngươi lại gọi nó như vậy?"

Hoa Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu đưa linh thực đã được rửa sạch cho Bùi Vân Thư, "Vân Thư mỹ nhân và Chúc Vưu đại nhân còn chưa đặt tên cho rồng con đại nhân, đương nhiên là ta đành phải kêu như vậy."

Bùi Vân Thư cười, "Hà tất phải dùng tôn xưng? Nếu như nó phá xác, còn phải gọi ngươi một tiếng "a thúc" nữa là."

Hoa Nguyệt chớp chớp cặp mắt đào hoa, không dấu vết nhấn mạnh vào điểm mấu chốt: "Nhưng mà Chúc Vưu đại nhân ngài ấy…"

"Là Chúc Vưu bảo ngươi kêu như vậy sao?" Lông mày Bùi Vân Thư dựng đứng lên, cười lạnh cầm linh thực ném cho Thanh Phong, "Vậy thì ta phải hỏi hắn rõ ràng mới được, cái loại quy củ linh ta linh tinh đó ở đâu ra."

Y hấp tấp chay ra khỏi dược phòng, Hoa Nguyệt giảo hoạt cười trộm hai lần, Thanh Phong công tử nhận linh thực từ Bùi Vân Thư, cũng vô thức nhếch môi cười.

Nhìn thấy hai người bọn họ như thế, Bách Lý Qua thở dài một tiếng, đưa tay ôm trứng rồng trốn hắn thật xa vào lòng mình, "Rồng con, nhìn hai kẻ này mà xem, trông thì có vẻ dung mạo tuấn mỹ bất phàm đấy, nhưng toàn mang ác ý với cha rồng con thôi. Chỉ hận cha rồng con không ngày nào không xui xẻo, bất cứ lúc nào cũng phải chọc giận cha con mới được."

Thanh Phong "A" một tiếng, "Ngươi rõ ràng là kẻ thích cười trên nỗi đau của người khác nhất, bây giờ lại bắt đầu giả bộ làm người tốt."

Hàng mày kiếm của Bách Lý Qua nhảy một cái, đuôi mắt nhịn không được cong lên lộ ra mấy phần ý cười, "Hôm nay ta làm bộ dễ bị nhìn thấu vậy sao?"

Trứng Rồng Nhỏ mơ mơ màng màng, nhưng không cảm nhận được khí tức của cha mình, vỏ trứng run lên, ra sức muốn tránh khỏi bàn tay đang ôm nó.

"Nhóc con ngoan chút đi," Mặc dù Bách Lý Qua không thể vận được yêu lực, nhưng khí lực của một nam tử trưởng thành vẫn đủ để giữ chắc được trứng rồng, "Phụng bồi bản tướng giết thời gian một chút đi."

Linh thực chất thành một cái núi nhỏ, lại chậm rãi chảy ra một dòng linh dịch óng ánh long lanh màu lục, một giọt linh dịch này thôi đã quý giá vô cùng rồi, ban đầu thì có cảm giác linh lực như một dòng sóng điên cuồng phun trào đầy đau đớn, nhưng đến bây giờ thì chỉ lại một chút ngứa ngáy như bị lông vũ vuốt ve.

Trứng rồng không tránh được, đành phải ủy ủy khuất khuất để mặc cho Bách Lý Qua ôm mình, nó được chăm nuôi kỹ lưỡng nên bây giờ đã như một cái lò lửa, ôm vào trong lòng vô cùng thoải mái, Bách Lý Qua ôm ôm nó, đặt cằm lên trên trứng rồng suy tư: "Có cách nào để làm quả trứng này thành của ta không?"

Hoa Nguyệt rửa linh thực rửa đến hai tay đau buốt nhức nhói, nghe vậy thì lén lút lườm hắn một cái, "Lão tổ, trước ngươi đã đánh không lại Chúc Vưu đại nhân rồi, bây giờ yêu khí không còn nữa, thì càng đánh không lại, ta khuyên ngươi vẫn là đừng đánh chủ ý lên trứng rồng."

Bách Lý Qua mỉm cười, "Đúng là như thế."

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Bùi Vân Thư mặt không đổi sắc dẫn Chúc Vưu đi vào, sắc mặt Chúc Vưu không có gì là muộn phiền, đôi mắt đen láy sâu thẳm khi lướt qua Hoa Nguyệt thì chợt lóe lên.

Đáy lòng Hoa Nguyệt đột nhiên từ từ hiện ra hình ảnh đầu rồng hung tơn trong bí cảnh Thần Long, hơi thở hắn cứng lại, cảm giác hoảng sợ lại một lần nữa kéo đến, cúi đầu núp xuống dưới chân Thanh Phong công tử.

Trứng Rồng Nhỏ đã phát hiện ra khí tức của cha và cha rồng, nó bắt đầu giãy dụa kịch liệt, Bách Lý Qua ôm không được, để nó thoát ra ngoài, đường đường là một đại yêu quái, mà không thể làm gì được một tên nhãi con còn chưa phá xác, Bách Lý Qua nheo nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm đảo qua đảo lại trên trứng rồng.

Bùi Vân Thư đưa tay ôm lấy trứng rồng bay nhảy về phía mình, nhìn về phía Thanh Phong công tử, "Thanh Phong, ngươi…"

Y đang nói chợt ngừng, đôi tai nhạy bén bắt được một tiếng vỡ "răng rắc".

Bởi cha đang ôm mình mà tầm mắt lại không chịu đặt vào mình, Trứng Rồng Nhỏ sốt ruột muốn thu hút sự chú ý của cha, nó bèn dùng sức đạp vào vỏ trứng, vỏ trứng cứng cáp dưới sự gấp của nó, phát ra tiếng răng rắc, tạo ra một vết nứt to chừng ngón tay cái.

Tất cả mọi người sau khi nghe thấy âm thanh đó thì cùng dừng lại, tiếng hít thở trở nên vô cùng nhẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!