Xuân đi đông đến, núi rừng khoác lên một lớp áo màu bạc, trứng rồng đã to chừng một dưa hấu.
Nó được nuôi dưỡng rất tốt, vỏ trứng càng ngày càng dày, ngày nào cũng ngập tràn sức sống, cứ lăn tới lăn lui thoắt ẩn thoắt hiện tìm thứ gì vui để chơi.
Về phần Bùi Vân Thư và Chúc Vưu, đúng lúc này lại nhận được bùa truyền âm cầu cứu từ Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt.
Nơi thế ngoại đào nguyên mà Chúc Vưu kiến tạo cho Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư đặt tên là "Xuân Hiểu Cốc", Bách Lý chỉ biết hai người đang ở đây, lại không biết địa điểm cụ thể ở đâu, vì để lúc bọn họ có gặp nguy hiểm thì có thể đúng lúc cầu viện, Bùi Vân Thư đã sớm nói địa chỉ cho bọn họ rồi.
Nên khi bùa truyền lảo đảo bay vào kết giới thì chưa cần biết nội dung trên bùa truyền âm như thế nào, Bùi Vân Thư đã chuẩn bị xuất cốc cùng với Chúc Vưu.
Nội dung trên bùa được viết ngoáy, hẳn là do ghi trong lúc vô cùng nguy cấp, nên trên đó cũng chỉ có một câu duy nhất "Thuyền gác hoa ở thành Nam Lâm, mau đến".
Thành Nam Lâm là một thành trấn rất lớn dưới trần gian, có không ít nhân sĩ tu chân còn lưu luyến trần gian thường xuyên ghé đến đó, Bùi Vân Thư và Chúc Vưu không dám trì hoãn, ngay hôm đó đã quyết định mang Trứng Rồng Nhỏ xuất cốc ngay lập tức.
Trứng Rồng Nhỏ lần đầu tiên được mang lên thân kiếm, nó được ôm trong lòng Bùi Vân Thư, mây trắng thanh thuần bay lướt qua bên người, thân cư cao xử (người ở trên cao), nhà cửa dưới chân càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thu nhỏ lại chỉ còn bằng con kiến.
Trứng Rồng Nhỏ trong ngực Bùi Vân Thư tò mò nghiêng mình hưởng thụ gió thổi, suýt chút nữa cả quả rứng đã rơi thẳng xuống, Bùi Vân Thư chọt chọt nó, "Đừng nghịch ngợm."
Trứng Rồng Nhỏ nũng nịu chui vào trong lòng Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư dịu dàng vuốt ve lên vỏ trứng, nói với Chúc Vưu sắc mặt đang rất khó ở bên cạnh: "Bây giờ nó đã lớn như vậy, không lẽ là sắp phá xác rồi?"
Chúc Vưu nhận trứng rồng từ trong ngực của y, trứng rồng không chịu, dùng hết sức mình chui vào trong lòng của Bùi Vân Thư tránh bàn tay Chúc Vưu đưa qua, làm động đến Bùi Vân Thư, cơ thể không khỏi chợt lắc lư.
Sắc mặt Chúc Vưu càng thêm khó coi, hắn thô bạo giựt trứng rồng qua, dùng một tay giữ chắc, sắc bén mà cay nghiệt nói với trứng rồng, "Ngươi làm y mệt."
Trứng rồng không khỏi hoảng hốt, ngoan ngoãn rời đi Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư tùy theo động tác của hắn, buồn cười nói: "Chỉ là một quả trứng nhỏ thôi mà, sao có thể dễ làm ta mệt như vậy chứ."
Chúc Vưu không thể làm gì khác hơn là đành phải mặt không đổi sắc nói thật lòng mình: "Hôm nay ngươi đã ôm nó một canh giờ rồi."
"Được rồi, " Bùi Vân Thư ôm cổ Chúc Vưu, dứt khoát nằm nhoài cả người lên trên lưng Chúc Vưu, nhỏ giọng nói, "Ngươi cứ hay ghen ta ôm Trứng Rồng Nhỏ, hôm nay ta cũng muốn ghen một hồi, ngươi ôm nó, nhưng cũng phải cõng ta nữa."
Đằng trước ôm một người, đằng sau cõng một người, hẳn là phải rất mệt, nhưng khóe môi Chúc Vưu lại mang theo ý cười.
Hắn nâng Bùi Vân Thư lên, cõng y chắc chắn chẳng khác nào đang ôm y vào lòng.Qua một ngày, trước cửa thành Nam Lâm.
Bùi Vân Thư và Chúc Vưu y phục giản đơn, khiêm tốn hòa mình trong đám đông.
Bầu trời tăm tối, gió lạnh quét từng cơn, có con chim tước bay lướt qua. Có người nông dân lo lắng nói: "Nhìn xem sắc trời này, trời sắp mưa rồi."
"Không biết có thể về nhà trước khi trời mưa không," Người khác cũng có cùng nỗi lo, "Đại lang nhà ta còn đang làm công ở cửa biển, nhỡ mà đổ mưa xuống, sợ là hôm nay chỉ lấy được tiền công nửa ngày."
Bùi Vân Thư ngẩng đầu lên nhìn trời, đột nhiên có một hạt giọt mưa nhỏ rơi xuống mặt y, Chúc Vưu nhíu mày, dùng đầu ngón tay quẹt đi giọt nước đọng trên mặt y, trở tay chỉ lên trời, nước mưa vốn lẽ phải hạ xuống chợt biến mất
Sắc trời càng lúc càng tối đi, nhưng hạt mưa lại không rơi xuống, sau khi Bùi Vân Thư và Chúc Vưu vội vàng đi vào thành tìm một cái khách điếm, bên ngoài cũng vừa lúc nổ lên tiếng sấm ầm ầm, màn mưa to như trút nước rơi theo sau gót chân.
Trong khách điếm, ông chủ đang truyền lời cho người mang khăn mặt và canh gừng cho khách, Chúc Vưu đi qua nhận khăn, từ chối canh gừng. Hắn đưa cho Bùi Vân Thư một cái, Bùi Vân Thư nhẹ nhàng mỉm cười nói cám ơn với hắn, mới cầm khăn lau lên gương mặt chưa từng bị nước mưa xối lên.
Bởi vì bùa truyền âm Bách Lý Qua gửi đến thật sự rất khác thường, hai người cũng không muốn đả thảo kinh xà (rút dây động rừng), định giả làm phàm nhân, trước khi tìm được Bách Lý Qua, vẫn không nên để lộ tu vi của mình thì thỏa đáng hơn.
Ông chủ đưa canh gừng xong, do dự một chốc, vẫn quyết định múc hai bát mang lại đây, khuyên nhủ: "Khách quan, không nên sơ ý bất cẩn thì, uống một chén làm ấm người cũng tốt."
Ông vừa dứt lời, phía sau bất ngờ truyền đến một tiếng hắt xì vang dội, Bùi Vân Thư vừa xoay người lại nhìn, lập tức nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi anh tuấn cả người ngập tràn quý khí đang mất hình tượng xoa bóp mũi, y phục hắn ta ướt đẫm, tóc cũng ướt nhẹp nước, người chật vật ướt sũng như chuột lột.
Thị tòng bên cạnh đang khuyên hắn uống một hớp canh gừng, nhưng hắn ta kêu la om sòm cự tuyệt, nhìn bát canh gừng đầy căm ghét, "Gia thà đi ra ngoài uống nước mắt ông trời, còn hơn uống cái này!"
Vẻ mặt thị tòng khổ sở, cố gắng khuyên răn.
Hai vị chủ tớ này nói chuyện nghe rất vui, Bùi Vân Thư thấy thú vị nên nhìn qua, nhưng người bị y nhìn hình như đã nhận ra tầm mắt của y, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, vừa khéo đối diện với tầm mắt của Bùi Vân Thư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!